Căn nhà nhỏ bên sông Đa-nuýp
Ôi xiết bao lưu luyến lòng người
Bao nhiêu lần tôi ngồi tưởng nhớ
Giọt lệ tràn mờ cả mắt tôi
Tôi vẫn tưởng ở yên đây mãi
Nhưng ước mơ đã đuổi tôi rồi
Bao mơ ước mọc thành đôi cánh
Cảnh gia đình không thể giữ chân tôi
Khi chiếc hôn từ biệt kêu lên
Mẹ đau đớn không sao chịu nổi
Nước mắt tràn không dập tắt trong tim
Ngọn lửa tình yêu rừng rực cháy
Cánh tay mẹ ôm tôi run rẩy
Khẩn cầu tôi ở lại quê hương
Nếu không đoán trước bao điều ấy
Sao tôi giờ được ở tha phương
Dưới ánh sao hi vọng thắm tươi
Tương lai tựa vườn hoa tiên nữ
Nhưng vào trong láo nháo cuộc đời
Mới biết chúng ta nhầm lẫn cả
Tôi từng đã thấy ánh tương lai
Đau khổ trong tim không muốn nói
Tôi toàn đi giữa đường chông gai
Toàn giữa cuộc đời trôi với nổi
...Nay có người quen về quê hương
Sẽ đưa tin gì về cho mẹ?
Bạn ơi có tới mái nhà con
Xin bạn hãy vào thăm mẹ nhé
Bảo rằng mẹ chớ có lo âu
Có Chúa trên đầu ban hạnh phúc
Nếu như mẹ biết tôi khổ đau
Nhất định mẹ sầu mẹ chết mất
Pozson, Tháng 5 - 1843
[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]