Dân nấu muối biển sống sao đây?
Vợ không canh cửi chồng không cày
Nguồn sống áo cơm thật buồn tẻ
Nấu xong thùng muối là thuế ngay
Hàng năm xuân hạ triều ngập bãi
Triều xuống gom bùn thành đông núi
Gió hong nắng dãi muối thêm nồng
Lọc qua nước triều thành đất muối
Đất nồng muối nhạt đã xong đâu
Kiếm củi xông vào tận núi sâu
Vết hổ dấu beo nào dám quản
Sáng sớm ra đi về đã chiều
Thuyền chở vai gánh bao mải miết
Quẳng cả vào lò cháy bằng hết
Suốt ngày nung nấu từng đống cao
Biến sóng biển xanh thành đụn tuyết
Từ vũng bùn đen đến trắng ngần
Đều là vay mượn lấy lương ăn
Cân nạp cho quan giá rẻ mạt
Một quan vay lãi hoá mười quan
Quanh đi quẩn lại không hề ngớt
Thuế quan chưa xong thuế tư bắt
Xua con đuổi vợ đi làm thuê
Tuy có hình người mặt xanh ngắt
Đời dân nấu muối, ôi cay chua
Ước gì mẹ giàu con cũng no
Ơn trên mọi vật yên nơi chốn
Bến biển xa này thấu đến cho
Gươm giáo rửa cất, thuế khoá bãi
Bỏ thuế muối sắt, của thừa thãi
Thái bình ông tướng giỏi điều canh
Hãy làm sống lại đời Tam đại.
[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]