Bản dịch của Hoàng Ngọc Hiến

Vừa khẽ chạm - cả người rốp bỏng
Chiếc ống nghe văng tuột khỏi tay
- Nhãn hiệu máy - hai mũi tên sáng loáng
loé chớp lan truyền ổ máy sáng ngời
Phòng bên cạnh
             Tiếng láng giềng ngái ngủ:
Sao lại giờ này?
             nhà ai tiếng lợn con? -
Chuông nóng bỏng í oé ran kêu
Ổ máy nói nung hồng, sáng chói
Em ốm nặng
         Em nằm rũ rượi!
Đi ngay!
        Mau lên!
              Đến ngay thôi!
Thịt bốc khói, nắm ống nghe, nóng cháy
Chợp lát giây chớp chạy khắp người
Triệu vôn điện thế nắm lấy trong tay
Dúi miệng, dúi môi vào lò thiêu điện thoại
Khoét lỗ
        xuyên nhà
                và đường phố
                           như nơi bình địa
giật luồng dây
              số điện thoại
                         băng như đạn
                                      đến chị tổng đài
Mắt tiểu thư mở nhìn đờ đẫn -
dịp lễ căng, làm vất vả bằng hai
Ngọn đèn đỏ lại sáng loè
Gọi điện rồi!
            Đèn tắt phụt
Và bỗng như
         điện sáng đèn giở trò tinh nghịch
dây điện thoại, cả màng lưới đứt tung
- 67 - 10!
Nói chuyện! -
Đến phố nhỏ!
        Mau lên!
              Đến Vôđôpian yên tĩnh!
Gớm không!
        Điện khí mà xảy việc này
Dịp Giáng sinh
            bay tung lên trời
cùng toàn bộ
             trạm đài
                      điện thoại
Một dân kỳ cựu sống phố Miatnitxkơi
Sau biến cố, trăm năm, y còn thọ
kể chuyện cho cháu
                 - trăm năm sau vẫn nhớ! -
Ông chỉ kể việc này
Hôm ấy, thứ bảy...
                    mai là chủ nhật...
Đi mua giămbông...
               Chỗ ấy, giá hời...
Như có ai xỏ!...
              Động đất rung trời...
Chân nóng bỏng...
               Dưới đế giày nghiêng ngả! -
Lũ trẻ không tin
              sao nơi ấy
                      chuyện làm gì có
Động đất?
       Mùa đông?
               Phòng bưu điện phố này?

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]