Tôi đã ngỡ anh là tai hoạ
là kẻ thù lớn nhất đời tôi
hoá ra không, anh chỉ là chú Cuội
hèn nhát thay, trò giả dối anh bày

Anh đã ném đồng xu xuống tuyết
trên quảng trường Rạp Xiếc người đông
anh đã dùng đồng xu ấy bói
xem là tôi có yêu hay không

Trong vườn hoa Alếchxanđrơ
anh đã lấy khăn ủ chân tôi cho ấm
và sưởi tay tôi, nhưng anh luôn giả dối
luôn nghĩ rằng tôi cũng đang lừa anh

Gian dối ấy cứ quanh tôi lồng lộn
chẳng khác chi đàn quạ đen ngòm

Và đấy, anh chia tay tôi lần cuối
mắt hững hờ, không nông, không sâu
À, ra thế, anh sẽ thanh thảnh sống!
Còn tôi ư? Tôi cũng chẳng hề sao!

Nhưng tất cả sao mà vô nghĩa vậy
sao mà vô lý vậy, anh ơi
Anh cứ việc rẽ sang bên phải
tôi rẽ sang bên trái đây này!

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]