Xin trời phán định ai là người đầu tiên
đã nghĩ ra hình ảnh ảm đạm triền miên
và ai là người đã nói về những bóng ma
thường quẩn quanh bên chúng ta
như những bóng hình người sống
Thực ra đó chỉ là những cái bóng
chẳng bao giờ ta trông thấy đích thực
Trong đời tôi đã vô vàn lần chung sống
giữa những bóng hình như thế
Và chính tôi
lại là kẻ lạc chìm bóng đó
Những cái bóng tối tăm và câm lặng
hoà nhịp với sự thầm lặng của tôi
khi chiều về trời xẩm tối
tôi cô đơn một mình tôi
Đôi lúc những bóng đó đã níu tay tôi khi cầm bút
nếu như tôi không nói đúng sự thật
và không đánh bật những ý nghĩ gian tà
hành hạ chúng ta
Có những cái bóng vẩn đục
và tái ngắt
dần dần xa lánh tôi cho đến khi mất hút
Nhưng trong đó có một cái bóng rực hồng
lên tiếng khóc
Trong cuộc đời của mỗi người
có những khoảnh khắc
bỗng dưng tối sầm trước mắt
và thiết tha được ôm chặt
một gương mặt tươi cười
Rồi trái tim muốn được nhích lại
gần trái tim
như được xiết chặt bằng những mũi kim
và đôi môi không cầu mong gì khác
là được hướng về nơi
nữ thần Pallas Athen ngự trị
nơi chú quạ đêm
không mời mà đến
viếng thăm nhà thơ buồn
Người ta gọi đó là tình yêu
Cầu mong như thế!
Mà có lẽ đúng vậy
Một tình yêu bền lâu hiếm có
trường tồn cho đến chết
như mối tình của loài thiên nga
Mà tình yêu lại thường thay lòng đổi dạ
như những con bài trong lòng bàn tay
Đôi khi tình yêu là những rung cảm ngọt ngào
nhưng thường là những nỗi đau kéo dài cay đắng
hoặc có khi chỉ là những dòng nước mắt thầm lặng và những hồi thở than
Trên đời chẳng thiếu
những mối tình chán ngấy
Thứ tình yêu buồn thảm như thế đấy
Đã có lần
tôi thoáng nhìn thấy một bóng màu hồng
xuất hiện trước cổng
một ngôi nhà đối diện ga Praha
nơi suốt đời những đám khói tuôn ra
Hai chúng tôi ngồi cạnh nhau bên cửa sổ
Tôi nắm chặt bàn tay mong manh của nàng
và trò chuyện về tình yêu
Nhưng nàng đã khuất lâu rồi
chỉ còn lại ngọn đèn đỏ nhấp nháy
là là cạnh đường ray
Chỉ cần một làn gió thoảng bay
làm bóng đêm lung lay
mặt đường ray liền ánh lên những tia óng ánh
như những dây đàn dương cầm hiện lên không âm thanh
Chốc chốc lại vọng lên hồi còi tàu rúc
và những luồng hơi nước phun lên như thúc giục
trước lúc con tàu rời cái sân ga bẩn thỉu
mang theo bao khát vọng tội nghiệp của người đời
đến mọi phương trời
Có khi con tàu chở đi cả người chết
trở về yên nghỉ
trên các nghĩa địa
Hôm nay tôi hiểu thấu nỗi đau
khi bàn tay phải xa cách bàn tay
và đôi môi phải ly biệt đôi môi
khi cánh cửa cuối cùng trên toa tàu khép lại
Tình yêu là cuộc vật lộn muôn thuở với thiên thần
Từ sáng sớm đến thâu đêm
Không nuối tiếc
Đối phương thường mạnh hơn
Chỉ khổ cho những ai
không nhận ra
rằng thiên thần không có cánh
và không ban phước lành
[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]