Ngôi nhà hình như muốn quỳ gối
để cầu xin ân huệ
song những lối đi quen thuộc dẫn lên tầng áp mái
nơi tôi thường qua lại
theo những tay vịn cầu thang
thì nay đã sụp đổ
giống như những lời răn của Chúa
Còn cái giếng của tuổi thơ
đứng trong một góc nhà gần đó
giống như cây đàn hạc không dây
bỗng rung lên nhẹ nhàng
rồi trong chốc lát chìm dưới tầng mây
Một tiếng nổ bùng lên thiêu đốt
những kỷ niệm mong manh
Chúng bùng lên như được tưới xăng
và khi tôi vội thoát cho nhanh
chúng đã bám theo gót chân tôi
Cách mấy bước, ngày xưa là tiệm nhảy
nơi mọi người thường lui tới vui chơi
Khung cửa ra vào treo rèm đỏ viền vàng
và quấn quanh cột là những bông hồng bằng giấy đỏ
Ngoài vườn đôi khi có ban nhạc biểu diễn
tiếng nhạc từ xa cũng nghe thấy
kể cả khi trong nhà đóng chặt các cửa sổ
Tất cả đã đi vào quá khứ
may mà thời gian không làm những vũ điệu kia dừng lại
bài ca vẫn ngân xa
hỡi tình yêu, Em hãy ở lại cùng ta
em hãy cười lên
cười với anh mãi mãi
cho đến ngày tận số
[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]