Thơ » Pháp » Arthur Rimbaud
Đăng bởi hongha83 vào 03/05/2011 18:25
Mère des fils d'énée, ô délices des Dieux,
Délices des mortels, sous les astres des cieux,
Vénus, tu peuples tout: l'onde où court le navire,
Le sol fécond: par toi tout être qui respire
Germe, se dresse, et voit le soleil lumineux!
Tu parais... A l'aspect de ton front radieux
Disparaissent les vents et les sombres nuages:
L'Océan te sourit; fertile en beaux ouvrages,
La Terre étend les fleurs suaves sous tes pieds;
Le jour brille plus pur sous les cieux azurés!
Dès qu'Avril reparaît, et, qu'enflé de jeunesse,
Prêt à porter à tous une douce tendresse,
Le souffle du zéphir a forcé sa prison,
Le peuple aérien annonce ta saison:
L'oiseau charmé subit ton pouvoir, ô Déesse;
Le sauvage troupeau bondit dans l'herbe épaisse,
Et fend l'onde à la nage, et tout être vivant,
À ta grâce enchaîné, brûle en te poursuivant!
C'est toi qui, par les mers, les torrents, les montagnes,
Les bois peuplés de nids et les vertes campagnes,
Versant au coeur de tous l'amour cher et puissant,
Les portes d'âge en âge à propager leur sang!
Le monde ne connaît, Vénus, que ton empire!
Rien ne pourrait sans toi se lever vers le jour:
Nul n'inspire sans toi, ni ne ressent d'amour!
À ton divin concours dans mon oeuvre j'aspire!...
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 03/05/2011 18:25
Mẹ của Enée, niềm vui Thượng đế
Niềm vui con người dưới bóng thiên thể
Thần Vệ nữ, người đem lại mọi điều
Sóng cho tàu chạy, mặt đất phì nhiêu
Nhờ ơn người mọi vật thể biết thở
Đã nảy mầm, vươn lên và trông thấy
Vầng dương rực rỡ! Người xuất hiện và
Tan biến những gió bão cùng mây mù
Đại dương mỉm cười, trái đất màu mỡ
Trải dưới chân người hoa thơm cỏ lạ
Ánh sáng càng thuần khiết dưới trời xanh
Tháng tư lại về, chan chứa thanh xuân
Chực mang lại cho mọi người vị ngọt
Làn gió nhẹ đã phá tan tù ngục
Cư dân không trung báo hiệu mùa người
Dưới quyền năng của người, chim ngất ngây
Đàn thú hoang rủ nhau chạy trong cỏ
Và rẽ sóng bơi nhanh và tất cả
Bị chinh phục bởi vẻ đẹp của người
Nô nức theo người không một bước rời
Qua bao biển cả, thác ghềnh, đồi núi
Bao đồng ruộng xanh tươi, rừng đầy tổ
Chính người đã rót vào mọi trái tim
Mật ngọt tình yêu mãnh liệt thân thương
Để dòng máu đời đời truyền lưu mãi
Thần Vệ nữ, thế giới chỉ biết tới
Vương quốc của người thôi! Không có người
Chẳng vật gì vươn tới ánh mặt trời
Không có người, chẳng ai cảm nhận được
Tình yêu! Tôi hằng mong sự cộng tác
Thần thánh của người trong tác phẩm tôi