Thơ » Canada » Anne Carson
Đăng bởi hảo liễu vào 23/03/2019 12:49
Now it hangs on the back of the kitchen chair
where I always sit, as it did
on the back of the kitchen chair where he always sat.
I put it on whenever I come in,
as he did, stamping
the snow from his boots.
I put it on and sit in the dark.
He would not have done this.
Coldness comes paring down from the moonbone in the sky.
His laws were a secret.
But I remember the moment at which I knew
he was going mad inside his laws.
He was standing at the turn of the driveway when I arrived.
He had on the blue cardigan with the buttons done up all the way to the top.
Not only because it was a hot July afternoon
but the look on his face —
as a small child who has been dressed by some aunt early in the morning
for a long trip
on cold trains and windy platforms
will sit very straight at the edge of his seat
while the shadows like long fingers
over the haystacks that sweep past
keep shocking him
because he is riding backwards.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hảo liễu ngày 24/03/2019 12:49
Giờ nó treo trên lưng cái ghế bếp
nơi tôi luôn luôn ngồi, như nó treo
trên lưng cái ghế bếp nơi ông luôn luôn ngồi.
Tôi khoác nó lên mỗi khi tôi đi vào,
như ông khoác, giậm
tuyết bám khỏi bốt.
Tôi khoác nó lên và ngồi trong bóng tối.
Ông sẽ không làm như thế.
Cái lạnh đến cạo xuống từ xương-trăng trên trời.
Luật của ông là một bí mật.
Nhưng tôi nhớ cái khoảnh khắc tôi biết
ông sắp mất trí trong luật của ông.
Ông đang đứng ở khúc rẽ vào ngõ khi tôi đến.
Ông đang mặc cái cardigan xanh cúc cài từ chân lên tận cổ.
Không chỉ vì đó là một buổi chiều nóng tháng Bảy
mà còn vì dáng vẻ gương mặt ông—
như một đứa trẻ nhỏ được người dì mặc quần áo cho vào lúc sáng sớm
cho một chuyến đi dài
trên những chặng tàu lạnh và những sân ga gió
sẽ ngồi rất thẳng ở mép ghế của cậu
trong khi những cái bóng như những ngón tay dài
trên những đống cỏ khô quét qua
sẽ mãi làm cậu hốt hoảng
bởi vì cậu đang đi lùi.