Thơ » Nga » Aleksandr Pushkin
Đăng bởi hongha83 vào 29/10/2024 06:42
В начале жизни школу помню я;
Там нас, детей беспечных, было много;
Неровная и резвая семья.
Смиренная, одетая убого,
Но видом величавая жена
Над школою надзор хранила строго.
Толпою нашею окружена,
Приятным, сладким голосом, бывало,
С младенцами беседует она.
Ее чела я помню покрывало
И очи светлые, как небеса.
Но я вникал в ее беседы мало.
Меня смущала строгая краса
Ее чела, спокойных уст и взоров,
И полные святыни словеса.
Дичась ее советов и укоров,
Я про себя превратно толковал
Понятный смысл правдивых разговоров,
И часто я украдкой убегал
В великолепный мрак чужого сада,
Под свод искусственный порфирных скал.
[Там] нежила меня [теней] прохлада;
Я предавал мечтам свой юный ум,
И праздномыслить было мне отрада.
Любил я светлых вод и листьев шум,
И белые в тени дерев кумиры,
И в ликах их печать недвижных дум.
Всё — мраморные циркули и лиры,
Мечи и свитки в мраморных руках,
На главах лавры, на плечах порфиры —
Всё наводило сладкий некий страх
Мне на сердце; и слезы вдохновенья,
При виде их, рождались на глазах.
Другие два чудесные творенья
Влекли меня волшебною красой:
То были двух бесов изображенья.
Один (Дельфийский идол) лик младой -
Был гневен, полон гордости ужасной,
И весь дышал он силой неземной.
Другой женообразный, сладострастный,
Сомнительный и лживый идеал —
Волшебный демон — лживый, но прекрасный,
Пред ними сам себя я забывал;
В груди младое сердце билось — холод
Бежал по мне и кудри подымал.
Безвестных наслаждений темный голод
Меня терзал — уныние и лень
Меня сковали — тщетно был я молод.
[Средь отроков] я молча целый день
Бродил угрюмый — всё кумиры сада
На душу мне свою бросали тень.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 29/10/2024 06:42
Tôi nhớ trường xưa buổi đầu đời
Chúng tôi lũ trẻ vô tư quá
Tính khí thất thường lại mải chơi
Giám thị hiền lành áo quần thô
Dáng dấp lại như bà quan lớn
Kỷ cương bà giữ cho trường xưa
Cả lũ chúng tôi đứng vây quanh
Bằng giọng ngọt ngào nghe như hát
Bà vui trò chuyện với học sinh
Tôi nhớ tấm khăn bà trùm người
Đôi mắt long lanh như sao sáng
Nhưng lời bà nói lại quên rồi
Tôi đâm xao xuyến sắc đẹp bà
Tấm thân, ánh mắt, lời trầm tĩnh
Thánh thiện từng lời bà nói ra
Tôi như ngây dại trước điều răn
Tôi thấy giận mình, ôi buồn quá
Chân lý tưởng xa hoá rất gần
Bao lần tôi đã lẻn đi chơi
Bóng tối kỳ ảo khu vườn lạ
Dưới vòm sơn tạo đoá hồng tươi
Nơi ấy bóng râm trùm hồn tôi
Tôi thả hồn mình theo mơ mộng
Hân hoan xây đắp nghĩa cuộc đời
Tôi yêu tiếng reo nước và cây
Bạch tượng đứng trong bao vòm lá
Nơi từng chứng giám ý nghĩ rằng
Tất cả đá tròn với đàn lia
Thanh gươm, kèn thổi trong tay tượng
Nguyệt quế trên đầu, vai áo kia
Bất giác tôi đâm sợ trong lòng
Hàng lệ tràn mi nguồn thi hứng
Một mình nơi đây chốn mông lung
Có hai sáng tạo thật diệu kỳ
Đã hớp hồn tôi như ma lực
Hai con quỷ đá trên đường đi
Đê-phin khuôn mặt thật trẻ trung
Trong cơn thịnh nộ đầy kiêu hãnh
Sức vóc chồm lên mạnh vô cùng
Con kia ẻo lả dịu dàng thôi
Biểu tượng hoài nghi và giả dối
Quỷ thần dối trá thật tuyệt vời
Trước chúng, tôi như bỗng quên tôi
Ớn lạnh ùa vào lồng ngực trẻ
Tóc gáy dựng lên sởn khắp người
Cảm giác đói cơn bỗng cồn cào
Biếng lười, buồn tẻ cùng hành hạ
Trói buộc hồn tôi, tuổi chưa bao
Trong vườn im lặng suốt cả ngày
Tôi đi tư lự, và các tượng
Phủ xuống lòng tôi bóng đêm dày