Tôi ưa ngồi
trên chiếc ghế của tôi
ở Kinaxixi, chiều chiều
Khoảng sáu giờ tan việc
khi khắp nơi cái nóng còn lẩn quất
ngồi lặng im
ngắm nhìn

Và hy vọng
có một người nào đó
đi đến ghế
cùng ngồi xuống bên tôi

Người lặng im
ngắm nhìn
những gương mặt đen xạm
của những con người đi ngang trước mặt tôi

chậm rãi
dưới lòng đường vào núi
chuyện trò với nhau
bằng tiếng nói thân yêu
tiếng Kimbundu mẹ đẻ

Ngắm nhìn những người nô lệ
sống trên đất nước nô lệ khổ đau
những người đi tìm kiếm tình thương yêu
tìm kiếm vận may, tìm kiếm đời quên lãng
trong những cốc rượu pôila mát họng

Nhưng trong bụi lốc men say
trên bờ bên kia của nghĩa lý
không bao giờ họ có thể
tìm thấy cả niềm vui
cả niềm căm giận
cả sự tởm lợn
đối với xích xiềng

Sau lúc mặt trời lặn
khi nhà nhà lên đèn
tôi bỏ đi thư thả
và bỏ đi, thầm nghĩ trong lòng
rằng cuộc đời giản đơn này chỉ hợp
những kẻ yếu tâm hồn
những kẻ đã mỏi mệt
Và còn nghĩ thầm
Rằng thời gian
Chỉ có đi lên phía trước


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)