Thơ » Việt Nam » Hậu Lê, Mạc, Trịnh-Nguyễn » Đinh Nho Hoàn » Mặc Ông sứ tập
Mạn mang Tiêu khổng hựu Tương khâm
Thiên nhất sinh lai chiếu cổ câm
Tần lục âu hồi dao thảo luyện
Hà lư triều lạc thích thương châm
Ba ngư hương thấu phong tiền địch
Sở khách thu sinh nguyệt hạ tâm
Tình ý ngạc lâu khan bất tận
Hy văn nhất ký ái ưu thâm
Đã dòng Tiêu mênh mông chặn đầu lại sông Tương như vạt áo vắt ngang
Từ khi sinh ra xưa nay đều có bầu trời xanh soi xuống
Đàn chim âu trở về trên bãi rau tần rau ngổ làm lay động cả tấm lụa cỏ xanh
Khi nước triều rút xuống những lùm sậy lá tua tủa như mũi giáo nhọn đâm lên trời thẳm
Gió đưa mùi thơm của cá hồ Ba Khưu đến tận khúc sáo đang cất lên
Khiến cho người khách nước Sở dưới trăng chạnh lòng thu nhớ quê nhà
Bầu trười quang tạnh, tựa lầu nhìn xa bất tận
Mong sao thơ văn một khi viết ra đều mang nặng lòng ưu ái sâu xa
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi DNH ngày 24/04/2017 11:16
Tiêu chặn trước, Tương vắt ngang
Ngàn năm soi bóng mênh mang bầu trời
Chim về tần, ngổ gió lay
Khi triều rút, sậy như cây giáo dài
Ba Khưu cá quý dậy mùi
Dưới trăng thu lạnh chạnh người khách qua
Nhìn trời bất tận nhớ nhà
Thơ văn lắng đọng sâu xa mặn nồng
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 15/04/2019 16:59
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Lương Trọng Nhàn ngày 10/11/2019 11:29
Đầu chặn dòng Tiêu Tương vắt ngang,
Từ xưa trời biếc soi sông ngàn.
Âu về lay động rau tần ngổ,
Triều xuống sậy đâm tựa giáo dàn.
Thơm dậy Ba Khưu mùi cá quý,
Trăng thu khách Sở nhớ quê nhà.
Tựa lầu trời tạnh nhìn vô tận,
Lòng nặng mong thơ ưu ái xa.