Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Phạm Thiên Thư » Suối nguồn vi diệu - Kinh thơ (1973)
Đăng bởi karizebato vào 29/11/2009 21:17, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi karizebato vào 01/12/2009 20:46
21
Tinh tiến: cửa niết bàn
buông lung: cổng sinh diệt
tịch mặc: lối vô sanh
dục lạc: mê vọng trường
đành sao, thân bại vương
22
Bực trí tuệ hơn người
gắng vượt ba diềng khổ
cõi thành hưởng đời đời
chẳng sa dòng thác đổ
23
Chống thiền trượng kim cương
dũng mãnh bước giải thoát
an trụ cõi hoa hương
niết bàn vô thượng đạt
24
Tiến tu ba nghiệp vọng
chính niệm một đường lành
nhuần thắm đạo giải thoát
danh hiền thoảng gió lan
25
Điều thân ngọc ý mây
là đảo báu trí huệ
ngọn triều khôn chuyển lay
núi đá biếc rực rỡ
26
Kẻ mê đắm ưu sầu
người trí giữ tâm thức
như bực đại trưởng giả
gìn bảo tạng minh châu
27
Chẳng mê theo dục lạc
như ngựa rừng thong dong
sớm dứt tâm huyễn vọng
như nguyệt chiếu rừng tùng
28
Đỉnh tháp cao trí tuệ
nhìn rõ kẻ mê si
ôm lo sợ khôn lìa
như cát đọng lòng suối
29
Tinh tấn giữa buông lung
tỉnh thức giữa mê ngủ
ngựa hồng tung vó mây
vượt bầy, xa nẻo cũ
30
Nhờ tịnh căn tu tập
mà thành chủ cõi trời
tinh tấn bước giải thoát
tự tại đóa mai tươi
31
Thanh hạnh, không buông lung
là định tuệ rực hồng
thiêu rụi cỏ phiền não
trăng đậu bến hư không
32
Bước mỗi chân tinh tấn
mỗi bước gần niết bàn
nguyện vào hầm lửa đỏ
trang nghiêm bồ đề tràng
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi karizebato ngày 15/12/2009 23:59
II. Không phóng dật (Appamadavagga)
21
Con đường phóng dật: nguy nan!
Con đường tỉnh thức: vinh quang đời đời
Buông lung là kẻ chết rồi
Pháp mầu bất tử đợi người cần chuyên!
22
Trí nhân thấy rõ cơ duyên
Nhiếp tâm kiên định vẫy thuyền sang sông!
An vui, hoan hỷ tự lòng
Dự vào cảnh giới thanh trong thánh mầu!
23
Trí nhân tinh tấn thiền hành
Kiên trì, nỗ lực duyên sanh niết bàn
Ma vương khó buộc, khó ràng
Tự do tối thượng thênh thang bến bờ!
24
Tinh cần, chánh niệm hỡi ai!
Giữ gìn tịnh hạnh trong ngoài chăm chuyên
Tự điều, theo pháp sống thiền
Nỗ lực sung mãn thiện hiền tấn tăng!
25
Sống không phóng dật, kiên trì
Tự điều, tự chế thường khi mới là!
Chí người thiện trí cao xa
Xây hòn đảo lớn, quê nhà trú thân!
26
Si mê, cuồng sĩ buông lung
Riêng người thiện trí canh chừng niệm tâm
Tâm tâm, niệm niệm tinh cần
Giữ gìn kho báu thế nhân dễ gì!
27
Người không phóng dật, dễ duôi
Người không mê đắm niềm vui dục trần
Tỉnh thức, thiền quán tinh cần
Sẽ hái, sẽ gặt phước phần sum suê!
28
Niệm tâm: phóng dật lùi xa
Thoát khỏi phiền não - binh ma cuối đèo!
Cao sơn, trí tuệ khéo trèo
Vô minh, đau khổ - nằm queo đám người!
29
Trú niệm giữa kẻ buông lung
Tỉnh thức giữa đám mê mung, loạn cuồng
Như con tuấn mã kiên cường
Sau lưng bỏ lại lươn ươn ngựa hèn!
30
Chỉ nhờ đức tánh tinh cần
Đế thích cai quản bốn tầng Thiên vương
Dễ duôi thiên hạ khinh thường
Tinh cần mãi được tán dương đời đời!
31
Tỳ kheo vui thích tinh cần
Sợ hãi phóng dật, niệm tâm canh chừng
Bước đi như đám lửa hừng
Thiêu bao phiền não kiết thừng tiêu tan!
32
Tỳ kheo vui thích tinh cần
Sợ hãi phóng dật, chuyên tâm quán thiền
Khỏi rơi, đọa xuống các miền
Vị ấy nhất định kề bên niết bàn!
Gửi bởi karizebato ngày 16/12/2009 00:04
II. Phẩm Không buông lung
(21) - (22)
Người chuyên niệm, chẳng buông lung
Coi như sống mãi, thoát vòng tử vong
Kẻ phóng dật, kẻ buông lung
Coi như đã bị mệnh chung lâu ngày
Sống mà như chết nào hay
Người hiền trí biết điều này từ lâu
Cho nên gìn giữ trước sau
Dám đâu phóng dật, há nào buông lung
Luôn luôn cảnh giác vô cùng
Nhập vào cõi thánh vui mừng, bình an
(23)
Nhờ tu thiền định thâm sâu
Tháng năm kiên nhẫn, trước sau chuyên cần
Người hiền trí được bình an
Thân tâm giải thoát, Niết Bàn hưởng vui
(24)
Luôn cố gắng, chẳng buông lung
Nghĩ suy chín chắn, tấm lòng hăng say
Bản thân tự chế hàng ngày
Sống theo chánh pháp, tốt thay cuộc đời
Tiếng lành tăng trưởng mãi thôi
(25)
Luôn luôn cố gắng nhiều bề
Lại thêm hăng hái, không hề buông lung
Tự mình khắc chế mọi đường
Những người hiền trí vô cùng tinh anh
Tạo ra hòn đảo cho mình
Vượt trên sóng nước vây quanh thét gào
Não phiền theo ngọn sóng trào
Dễ gì quấy nhiễu dâng cao ngập tràn
(26)
Kẻ ngu si bị đắm chìm
Trong đời phóng dật, trong miền buông lung
Nhưng người hiền trí tìm đường
Chăm lo gìn giữ tâm đừng buông lung
Tựa người bạc bể tiền rừng
Chăm lo báu vật, trông chừng quý kim
(27)
Chớ nên chìm đắm xuôi theo
Buông lung, phóng dật là điều chẳng hay
Chớ nên dục lạc mê say
Hãy nên tỉnh giác tâm này cho mau
Tu thiền định thật chuyên sâu
Mới mong phước báu, mới cầu bình an
(28)
Nhờ trừ được hết buông lung
Những người hiền trí sẽ không lo gì:
- Tựa như bậc thánh hiền kia
Lên đài trí tuệ nhìn về dưới chân
Thấy bao nhiêu kẻ ngu đần
Trăm bề đau khổ, bội phần lo âu
- Tựa người leo tới núi cao
Cúi nhìn muôn vật lao xao dưới ghềnh
Đắm chìm trong chốn vô minh
(29)
Giữ cho tinh tấn trong lòng
Giữa bao nhiêu kẻ buông lung tràn trề
Giữ cho tỉnh táo mọi bề
Giữa bao nhiêu kẻ ngủ mê li bì
Kìa trông kẻ trí khác gì
Như con tuấn mã phóng đi hào hùng
Phía sau bỏ lại trên đường
Ngựa gầy hèn yếu não nùng lết theo
(30)
Nhờ tinh tấn, chẳng buông lung
Khiến cho Đế Thích thành ông thánh hiền
Được làm chủ cõi chư thiên
Muôn người cùng cất tiếng khen ngợi hoài
Kẻ phóng dật bị chê bai
Mọi người khinh miệt, chẳng ai nể vì
(31)
Tỳ kheo sợ tính buông lung
Chuyên tâm chú niệm, dốc lòng chuyên tu
Tiến mau biết mấy cho vừa
Đốt tiêu phiền não tựa như lửa hồng
Đốt dây to nhỏ chập chùng
Từ lâu trói buộc người trong luân hồi
(32)
Tỳ Kheo sợ tính buông lung
Chuyên tâm chú niệm, dốc lòng tu thân
Niết Bàn đã tiến đến gần
Hố sâu đọa lạc trăm phần thoát qua