Thơ thành viên » vothicamgiang222 » Trang thơ cá nhân » Hoa niên
Ra đi miệng cười không nhìn lại
Nhớ nhà cùng cực khóc với ai?
Biết bao người buồn một người đi
Còn một chỗ trống ở bàn nhì
Không có bàn nào ngồi hai đứa
Riêng chỗ ngồi đó vẫn chưa ai.
Hôm qua. “Mỗi lần hai bây đi về lớp chơi là ai cũng mừng, để ý đi”, “Về được về đi, năn nỉ”, “Nhớ nhà thì về đi em”, “Vô chịu khổ với anh em cho vui”, “Với mấy đứa cũng nhớ Giang nhớ Trân nữa”, “Thầy Hiếu/thầy Phượng/thầy Giang/thầy Lo... nhắc tụi bây”,... Những điều đó em biết, em hiểu hết.
Năm ngoái thầy chủ nhiệm từng bảo là một bàn không thể ngồi hai người, có đứa xin chuyển đi thầy cũng không cho. Nhưng bây giờ bàn nhì của tổ 3, lớp 12A1 chỉ có hai người ngồi, còn dư một chỗ trống ở giữa. Tường Vi nói “Có biết là tui cô đơn như thế nào không”. Em giận mình lắm. Hân nói chỗ ngồi đó là để “Đợi Giang về”. Trân nói “Tao cũng thấy vậy”, “Ai cũng thấy vậy”. Nghe đến đó em không kiềm được nước mắt nỗi nữa rồi...
Lúc quyết định ra đi chỉ có một mình em là cười tươi nhất. Hẻm Xéo, Cái Vạc Lủng nói riêng hay cả A1 nói chung, các mày níu kéo, giữ em lại. Em cũng chỉ biết cười. Em cười vì muốn các mày yên tâm. Vậy là tụi mày ủng hộ quyết định của em. Em tự nhủ “Đã ra đi thì phải sống tốt chứ”. Em không muốn tụi mày thấy bộ dạng này từ đêm qua tới giờ của em.
Lúc cuối năm, có biết bao người nói với em, kêu em đừng đi. Đến tận bây giờ tụi mày vẫn kêu em “về”. A1 đã là nhà, là gia đình rồi. Bây giờ em mới hiểu. Em hiểu cảm giác của tụi mày. Em nhớ tụi mày lắm nhưng không dám than với tụi mày. A1 trọn vẹn lắm tụi mày ơi, những gì tốt nhất đều ở đó. Nỗi nhớ ghê thật, nó gặm nhắm em từng chút một. Còn đau hơn là nhớ nhà, nhớ quê hay nhớ một người. Nhất là trong hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan như thế này.
Em nhớ A1. Em nhớ Hẻo Xéo. Nhớ những lần mấy bạn gọi cho em nếu thấy em tới trễ vì sợ em quên hay bị vấn đề gì. Nhớ những đồ ăn mà tụi mày đem lên lớp rồi xúm xít ăn với nhau. Nhớ Tường Vi chăm em như em bé, dựa vai em, hát cho em nghe, tâm sự với em đủ thứ, đem bánh kẹo sữa cho em... Nhớ Kiều Oanh ôm em, nắm tay dắt em qua đường... Nhớ Trương Thái lúc nào cũng động viên, hỏi thăm, đi căn-tin chung... Nhớ Nghĩa Hiếu lúc nào cũng gánh team, hiểu mấy trò đùa của em, chỉ bài em... Nhớ Hữu Duy chơi cờ chung, nhớ những lúc hỏi bài mỗi tối, những tin nhắn bài vở... Nhớ Minh Mẫn tinh tế lúc nào cũng giúp xếp ghế, xách đồ, gửi nhạc... Nhớ Thư, Uyên, Băng đi ăn chung với em, tâm sự với em... Em nhớ Tiệm Cái Vạc Lủng nữa. Nhớ nhiều lần đi chơi, đi ăn uống, đi nhặt rác tình nguyện,... với các mày. Em nhớ tổ 1, tổ 2, tổ 4. Nhớ những lần vượt sóng gió, đồng hành qua bao nhiêu chuyện. Em nhớ cách đối nhân xử thế của thầy Lợi, cách thầy giải quyết vấn đề.
Hôm đó. Gặp cả chục đứa ở dưới căn tin, đứng nói chuyện một hồi lâu. Quên đem tiền mặt, vậy là tụi mày dúi tiền vào tay cho em. Tụi mày kéo em về lớp, em còn chưa kịp mua đồ ăn. Bước vô lớp là một cảm giác ấm cúng thân thuộc. Thầy chủ nhiệm ngồi đó tươi cười. Trong lớp đủ tất cả mọi người. Tụi mày quấn em lại, kéo em vào chỗ của em. Vẫn còn phân tích cho em nghe để em quay về A1. Tụi mày còn cho em kẹo nữa. Khi hết giờ ra chơi. Em chẳng muốn xa tụi mày chút nào. Lúc ra ngoài hành lang là em muốn khóc luôn rồi, vẫn cố đi về C4.
Em đang ổn, nhưng trống rỗng. Em không lung lay với quyết định. Nhưng em đang rất nhớ A1. Em thương tụi mày lắm.
Đăng bởi vothicamgiang222 vào 16/09/2023 05:53
Đăng bởi vothicamgiang222 vào 13/12/2023 23:11
Đăng bởi vothicamgiang222 vào 21/12/2023 15:15
Đăng bởi vothicamgiang222 vào 27/12/2023 02:07