Dưới đây là các bài dịch của Phapxa Chan. Tuy nhiên, Thi Viện hiện chưa có thông tin tiểu sử về dịch giả này. Nếu bạn có thông tin, xin cung cấp với chúng tôi tại đây.

 

Trang trong tổng số 1 trang (3 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Đêm thiên di (Louise Glück): Bản dịch của Phapxa Chan

Đây thời khắc khi người gặp lại
những trái thanh lương trà chín đỏ
và trên bầu trời sẫm đen
những dải chim đêm di trú.

Cứa lòng tôi suy tư
người chết sẽ chẳng còn nhìn thấy chúng -
những thứ mà ta vẫn tựa nương,
chúng thảy đều biến mất.

Linh hồn sẽ làm gì lúc này để an ủi?
có lẽ nó sẽ chẳng còn cần
những thú vui này, tôi nhủ;
có lẽ chỉ cần không hiện hữu thôi là đủ,
dù điều này thật khó để hình dung.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Một thần thoại về nỗi tận tâm (Louise Glück): Bản dịch của Phapxa Chan

Khi Hades quyết định yêu cô gái này
lão nặn cho nàng một trái đất song sinh,
mọi thứ hệt như thế, ở dưới đồng cỏ kia,
lão chỉ đặt thêm một chiếc giường.

Mọi thứ hệt như thế, kể cả ánh mặt trời,
bởi vì thật khó khăn cho một cô bé
từ ánh sáng rạng ngời lao nhanh vào bóng đêm tuyệt đối.

Dần dần, lão nghĩ, lão nên giới thiệu về màn đêm
bắt đầu từ những bóng lá cây run rẩy.
Rồi mặt trăng, tinh tú. Rồi không trăng, không sao.
Để cho Persephone thân thiết từ từ.
Đến cuối cùng, lão nghĩ, nàng sẽ tìm thấy niềm an ủi.

Một bản sao của trái đất
ngoại trừ ở đó có tình yêu.
Ai mà chẳng muốn yêu?

Lão chờ đợi nhiều năm,
dựng xây một thế giới, nhìn ngắm
Persephone trong đồng cỏ.
Persephone, một sinh linh biết ngửi, một sinh linh biết nếm.
Nếu người có một nỗi thèm thuồng, lão nghĩ,
người sẽ có tất cả.

Ai mà chẳng muốn cảm thấy trong đêm
một thân hình yêu dấu, một la bàn, Bắc Đẩu,
để nghe thấy tiếng hơi thở thầm thì
tôi đang sống, nghĩa là
người cũng sống, bởi vì người đã nghe thấy tôi,
người ở đây cùng tôi. Và khi một trong hai ngoảnh lại,
người kia cũng ngoái nhìn -

Đó là những gì lão cảm thấy, chúa tể của bóng đêm,
khi nhìn vào thế giới lão vì
Persephone kiến tạo. Chưa bao giờ lão nghĩ
rằng sẽ chẳng còn sự ngửi nào quanh đây,
tuyệt nhiên cũng không còn cả sự ăn nào nữa.

Tội lỗi? Khiếp kinh? Sợ hãi ái tình?
Những điều lão chẳng thể nào tưởng tượng nổi;
không một tình nhân nào từng hình dung được chúng.

Lão mơ, lão hỏi, phải gọi cái chốn ấy là gì?
Ban đầu lão nghĩ: Địa Ngục Mới. Rồi: Khu Vườn.
Sau cùng, lão quyết định đặt tên cho nó
Thời con gái của Persephone.

Một làn ánh sáng mỏng dâng lên trên cánh đồng bằng phẳng,
phía sau chiếc giường. Lão ôm lấy nàng trong tay.
Lão muốn nói rằng tôi yêu em, chẳng có gì có thể làm em đau được nữa

nhưng rồi lão nghĩ
đây là một lời dối trá, nên rốt cùng lão nói
em đã chết, chẳng có gì có thể làm em đau được nữa
điều dường như với lão
là một khởi đầu hứa hẹn hơn, đúng đắn hơn.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Hoa anh túc đỏ (Louise Glück): Bản dịch của Phapxa Chan

Vĩ đại thay
khi chẳng có
một tâm trí. Cảm giác:
ồ, ta có những thứ đó; chúng
cai trị ta. Ta có
một chúa tể trên thiên đàng
được gọi là mặt trời, và hãy mở toang
vì chúa, cho ngài thấy
ngọn lửa trong tim ta, lửa
như hiện thân của ngài vậy.
Vinh quang ấy có thể là gì
nếu chẳng phải là một trái tim? Ôi anh chị em ơi,
có phải tất cả đều đã từng như tôi một lần, rất lâu,
trước khi anh chị mang thân người. Anh chị
đã cho phép bản thân
tháo mở một lần, ai lại chẳng bao giờ
mở ra thêm lần nữa? Vì sự thật
tôi đang nói
như cách người vẫn nói. Tôi nói
bởi vì tôi đã vỡ nát hoàn toàn.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]

Trang trong tổng số 1 trang (3 bài trả lời)
[1]