Trang trong tổng số 1 trang (5 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 28/01/2021 08:38
Đến cuối đường khổ đau
thấy một cánh cửa.
Tôi vẫn nhớ, xin nhắc lại:
các người gọi đây là cửa chết.
Bên trên, tiếng động, cành thông lắc lư.
Rồi im ắng. Nắng yếu ớt
lung linh trên đất khô cằn.
Thật là khủng khiếp để được tồn tại
ý thức phải chôn vào lòng đất tối tăm.
Như vậy, kể như đã chết:
điều mà chúng ta lo sợ,
là linh hồn không thể lên tiếng,
trở thành một kết thúc bất ngờ,
mặt đất cứng vẫn uốn cong theo hình cầu.
Và tôi phải làm gì để trở thành đàn chim
bay đụng đầu trong lùm cây thấp.
Các người không còn nhớ
lối về từ thế giới bên kia
Nói cho các người biết, tôi có thể kể:
bất kỳ chuyện gì nhớ lại
khi trở về từ cõi lãng quên
để tìm ra lời nói:
“đời tôi từ nhuỵ hoa
tuôn một dòng suối lạ thường,
xanh thẳm
làm đậm màu nước biển xanh lơ.”
Gửi bởi hongha83 ngày 25/01/2021 18:21
Đừng để anh đánh mất
những sung sướng tuyệt vời
từ đôi mắt đẹp như tượng
lời thì thầm trên môi má mỗi đêm
và ngửi mùi hoa hồng cô quạnh
từ hơi thở em.
Trên bờ này anh bắt đầu kinh sợ
thấy lo âu vì cây trụi lá cành
không hoa không nụ không đất cát
cho con trùn thất vọng trốn trong anh.
Nếu em là kho tàng bí mật,
là thánh giá, là nước mắt khổ đau,
nếu anh là chó do em điều khiển,
Đừng để anh mất những gì đã có
để điểm trang khi em là dòng sông
bằng cây lá mùa thu anh mê mẩn
Gửi bởi hongha83 ngày 16/04/2008 03:47
Tôi thấy chết trong màu hoa tím lạnh
Trong mơ hồ bất tận của vầng trăng
Trái đất chôn mồ như một con quỉ
Đang ru hời sự chết trong lòng sâu
Tôi biết tôi đang hát kề im lặng
Đang nhảy đùa trên sợi dây treo
Đang chiếm hữu những gì đang mất |
Tôi biết tôi đang sống quanh cõi chết
Đang giữ trong hồn một nỗi chết riêng
Nhưng tôi mất tôi trong nhiều hiện hữu
Đã giết đời tôi rất nhiều phen
Đã không hiểu tôi khi đang sống
Đã lắm lần hôn lấy hồn ma tôi
Sự chết như một chuyến đi đơn giản
Từ trong nhà bước ra ngoài đường phố
Gửi bởi hongha83 ngày 16/04/2008 03:45
Đời em sống biến thành khu phố hẹp
Tự mùa thu chuẩn bị anh qua đời
Vì tình yêu em giữ hồn khu phố
Tiệm nhân sinh buồn bã tầm thường
Nơi kẻ bán vải mở ra rồi xếp lại
Em cố trở thành anh khi anh chết
Đời riêng em đã dừng lại từ lâu
Em cố cười như anh đã cười
Với người bán báo, người bán thuốc lá
Với người đàn bà tàn tật bán hoa
Em xin bà vì anh mà cầu nguyện
Thắp nến đèn trên những bàn thờ
Trong thánh đường nằm nơi góc phố
Em không cần mở mắt
Để thấy anh bất tử nét thiêng liêng
Em muốn triệu tập người đi trên đường phố
Những người chứng kiến nét mặt anh
Để họ gọi tên và cởi ra khăn liệm
Từ cõi muôn trùng chết quấn kín hồn anh
Gửi bởi hongha83 ngày 16/04/2008 03:41
Ngày có bầu trời như biển mênh mông
Đầy hình bóng ngựa đàn và lông vũ
Ngày trong phòng tôi hẹp vuông ngập biển
Mộng du di hình giữa thú và hoa
Ngày của biển chìm trong biển, bất tận
Tôi di hình như hải điểu mất hình
Bay xoáy biến vào mây và bọt sóng
Trang trong tổng số 1 trang (5 bài trả lời)
[1]