Dưới đây là các bài dịch của Ngô Tự Lập. Tuy nhiên, Thi Viện hiện chưa có thông tin tiểu sử về dịch giả này. Nếu bạn có thông tin, xin cung cấp với chúng tôi tại đây.

 

Trang trong tổng số 2 trang (20 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2]

Ảnh đại diện

Đêm hè (Werner Aspenström): Bản dịch của Ngô Tự Lập

Lửa bầu trời đã chìm sâu lòng biển
Con chim cú thắp đèn

Tôi khoá cửa ban đêm
Trong bếp: hương thì là
trong phòng hương hoa nhài
Em âu yếm lôi con mèo ra khỏi
tấm vải phủ giường
Cơ thể em để trần sáng lên
như một cánh buồm trên bờ đầy bọt

Không lâu nữa anh sẽ đến bên em thật gần
đến mức mi mắt em hoá thành chiếc khoá


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Ikaros và cậu bé Gråsten (Werner Aspenström): Bản dịch của Ngô Tự Lập

Sau khi đọc 73 bài thơ (xuất sắc) về Ikaros
Tôi muốn biện hộ cho người em họ của ông sống ở quê nhà
Cậu bé Gråsten ở trong đồng cỏ
Tôi cũng nói thay bụi cỏ
đang thưởng thức bóng râm và tránh gió

Sau khi đọc 73 bài thơ về đôi cánh và sự chạy trốn
Tôi muốn tỏ lòng kính trọng đối với gan bàn chân
một linh hồn sắp mặt, và đối với nghệ thuật trụ vững
và để có sức nặng - như cậu bé Gråsten
hoặc chị cậu - cô hầu gái Granbuske
nét mặt luôn luôn xanh tươi dù không thật là sáng sủa


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Con cá mòi trong tàu điện ngầm (Werner Aspenström): Bản dịch của Ngô Tự Lập

Tôi không muốn rửa ráy bằng thứ xà phòng đó
Tôi không muốn đánh răng bằng thứ kem đánh răng đó
Tôi không muốn ngủ trong chiếc đi văng đó
Tôi tuyệt nhiên không cần thứ giấy vệ sinh đó
Tôi không quan tâm đến thứ bảo hiểm đó
Tôi không muốn thay đổi nhãn hiệu thuốc lá
Tôi không muốn xem bộ phim này
Tôi từ chối đến Skärholmen

Con cá mòi muốn chiếc hộp mở ra biển cả


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Vô tận và bánh mì (Werner Aspenström): Bản dịch của Ngô Tự Lập

Liệt giường, bị xích bởi hai chiếc ống
tôi thử hình dung vô tận
Tôi nâng mái nhà bệnh viện
Như nhà thiên văn mở vòm đài quan trắc ban đêm
Sự vĩnh cửu đã không thay đổi nhiều
từ lần cuối cùng tôi ngẫm nghĩ về nó:
tóc trắng, không vết nhăn, không đàn ông cũng chẳng đàn bà
Xa xa trong khoảng băng giá vô tận
nhà thiên văn nhìn thấy ai đến gần
Chính là vợ ông, nàng đang thở yên bình
Ngay cả thứ nàng cầm trong tay cũng thở
một chiếc bánh mì, nóng hổi, trộn đầy nho khô


28//4/1996

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Thưa Sóc (Werner Aspenström): Bản dịch của Ngô Tự Lập

"Chú, kẻ trú ngụ sau đuôi chính mình"
Chú biết rằng dù từ ngữ nghèo nàn tôi từng tỏ lòng yêu kính chú
Giờ tôi muốn xin chú một điều, một khoản vay
Để thế chấp tôi có một cây phỉ
cao hơn và rộng hơn cả Yggdrasil
Tôi ngồi với vợ trên một chiếc ghế dài bên hồ Klara
Trên mặt nước không do người tạo ra
đang lướt đi một chiếc xuồng xanh do con người chế tạo
Người chèo xuồng nhấc mái chèo để xuồng trôi về phía cửa sông
nơi nó hoá thành máy bay
bay lên trên toà thị chính, lâu đài, thành phố
về phía cây phỉ khổng lồ nơi
ta tuỳ thích chèo xuồng và nhặt trái phỉ dành cho mùa đông giá
Bởi vì mùa đông luôn luôn trở lại
Để trú đêm
liệu tôi có thể mượn đuôi chú vài ngày
Thưa Sóc?


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Khúc ca ban chiều (Erik Axel Karlfeldt): Bản dịch của Ngô Tự Lập

Những chiếc lá thông nhọn, những chiếc lá bu-lô
Rải rác trên mái nhà em đầy cỏ úa
Hãy ngủ trên chiếc ổ rơm, ngủ yên bình và hạnh phúc
Dưới bóng mây bóng đêm đã gieo trồng

Khi mùa đông với bộ đồ trắng muốt
Gõ cửa nhà em cùng với kẻ cầu hôn
Em hãy mơ giấc mơ ủ ấm
Trong những bức tường ốp gỗ nhà mình

Hãy mơ về ngọn gió mùa hè, mơ rằng gió nô đùa ca hát
Khi bên ngoài dông bão thét gào
Hãy mơ rằng dưới vòm lá bu-lô biếc xanh
Trong vòng tay anh, em ngủ


Bài thơ trên nằm trong tập "Những bài ca về thiên nhiên hoang dã và về tình yêu" (Vildmarks och kärleksvisor) xuất bản năm 1895

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Em cười (Erik Axel Karlfeldt): Bản dịch của Ngô Tự Lập

Em cười bằng hàm răng trắng ngần
Bằng môi hồng lấp lánh
Mắt sáng lên như vừng trăng non
Không bao giờ thôi trẻ
Em quấn thắt lưng
Bằng bàn tay uyển chuyển
Như bàn tay trong điệu nhảy đầu tiên

Em giữ được dù qua bao năm tháng
Một dáng hình rắn rỏi thanh tao
Và tóc em
Vẫn óng ả như dầu như vàng!
Em hãy đến, chúng mình sẽ quên
những vết thương nhức nhối trong tim!
Trong đồng cỏ kia, mùa xuân
Đã cắm hoa đầy kín miệng bình

Điều mà những nhà thơ dở hơi hát mãi
Rằng thời gian và hạnh phúc sẽ qua đi
Dĩ nhiên là đúng nhưng chỉ với những gì họ nói
Còn với chúng ta đó là sự dối lừa
Đôi cánh trẻ trung đem chúng ta đi
Xa những gánh nặng và nỗi đau trần thế
Trong mùa xuân dù muộn của chúng mình


Bài thơ trên nằm trong tập "Những bài ca về thiên nhiên hoang dã và về tình yêu" (Vildmarks och kärleksvisor) xuất bản năm 1895

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Cây lê đá nở hoa (Erik Axel Karlfeldt): Bản dịch của Ngô Tự Lập

Chiều Saint-Jean xanh lơ
Bầu không gian thanh bình, dịu êm và ấm áp
Anh hái từ cành lê một bó hoa trĩu nặng
Những bông hoa màu trắng điểm ghi

Chiều Saint-Jean xanh lơ
Bầu không gian thanh bình, dịu êm và ấm áp
Những đoá hoa lê ban chiều anh hái
Giờ trang hoàng giường ngủ của em

Hương lê đá nồng ấm ngạt ngào
Thở hương thơm, em nằm ngon giấc
Và trong mơ, cả vùng sẽ kể
Em mơ về người bạn thân thương

Lúc nửa đêm, khi em tỉnh giấc
Rồi lại thiếp đi trong chăn ấm trắng tinh
Em sẽ mơ về anh
Khi thở hít mùi hoa lê anh hái

Điệu nhảy quanh Cây thông ngày lễ
Tiếng đàn ca và tiếng vọng núi đồi
Rộn rã bên tai em
Trong căn phòng với ánh đèn dịu êm và tươi mới

Em sẽ nghe thấy những lời cháy bỏng
Mà tiếng vọng dịu dàng được gió gửi đến em
Khi cùng kẻ khác em rời lễ hội
Qua cánh đồng cỏ ba lá và những thửa ruộng lúa mì

Anh lặng lẽ mỉm cười ngạo nghễ
Bởi tất cả những điều này rồi em sẽ quên đi
Còn người bạn em rồi nằm mơ thấy
Sẽ là anh, người không có mặt trong lễ hội hôm nào


Bài thơ trên nằm trong tập "Những bài ca về thiên nhiên hoang dã và về tình yêu" (Vildmarks och kärleksvisor) xuất bản năm 1895

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Tình non trẻ (Erik Axel Karlfeldt): Bản dịch của Ngô Tự Lập

Mối tình trẻ, nàng trao tôi,
Một buổi tối, khu rừng dịu mát.
Làng xóm ướp hương thơm ánh hoàng hôn,
Và tiếng chim cúc cu cùng lên tiếng gáy.
Trên những con đường mòn quanh co bụi rậm,
Đến tận âm u nơi ngự trị của thần rừng.
Chúng mình đi bên nhau, lãng quên thế giới,
Trong giấc mơ ngạo nghễ dâng trào.

Từ trong mọi ngóc ngách đêm đen,
Khúc hôn ca dâng lên những dây đàn run rẩy.
Từ rặng thông và những bụi tầm xuân,
Dâng lên, cỏ ba lá trên sườn đồi rải rác.
Trong đám mây lấp lánh một điểm bạc,
Ngôi sao Hôm nhìn xuống, uy nghi.
Chúng mình ngã vào vòng tay nhau ghì chặt,
Cảm nhận hai trái tim trong lồng ngực đập dồn.

Hai đứa cùng đi xuống thung lũng bên nhau,
Nơi dòng suối khe khẽ nhẹ nhàng toả sáng.
Nơi nguồn nước, bằng một miếng vỏ cây ta uống,
Để dịu bớt đôi môi rát bỏng những nụ hôn.
Qua đồng cỏ rực rỡ hoa lan đất,
Chúng mình chậm chậm đi, ngây ngất bởi mùa hè.
Đầy xáo động, tâm trí lên cơn sốt,
Chúng mình bên nhau cùng ngắm sao trời.


Bài thơ trên nằm trong tập "Những bài ca về thiên nhiên hoang dã và về tình yêu" (Vildmarks och kärleksvisor) xuất bản năm 1895

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Vĩnh biệt ca (Edmond Haraucourt): Bản dịch của Ngô Tự Lập

Ra đi, nghĩa là chết một ít
Chết cho những gì yêu thương:
Ta gửi một chút ta ở lại
Mỗi nơi mỗi phút trên đường.

Luôn là lễ tang của một niềm ước nguyện,
Là câu thơ kết thúc một bài thơ:
Ra đi nghĩa là chết một ít
Nhưng ta vẫn ra đi, như vào một cuộc chơi,

Cho đến lần giã từ sau chót
Đem hồn mình gieo gửi ở muôn nơi,
Gieo gửi ở mỗi lời giã biệt:
Ra đi, nghĩa là chết một ít.

Trang trong tổng số 2 trang (20 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2]