Nước cũ non sông ngợp khói chiều,
Trời Nam đền miếu dựng cheo leo.
Lòng trinh thờ Tống vầng dương tỏ,
Nỗi hận thù Nguyên sóng bạc reo.
Cành biếc gió rung truyền réo rắt,
Gương hồ thu đến rửa trong veo.
Mây lành toả ấm nhà muôn nóc,
Càn Hải đền thiêng tiếng vẫn nêu.


Bài dịch thơ này do cử nhân văn hoá Lương Khánh Hiền, cán bộ Phòng quản lý di tích Văn miếu Xích Đằng (Hưng Yên) cung cấp. PGS.TS. Nguyễn Minh Tưởng đăng trên Tạp chí Hán Nôm số 2(81), 2007 và sửa chữ “cửa ngọc” ở câu 5 thành “cành biếc”.