Trang trong tổng số 8 trang (78 bài trả lời)
[1] [2] [3] [4] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Thu dạ lữ hoài ngâm (Đinh Nhật Thận): Bản dịch của Nguyễn Văn Đề

Đêm thu lặng trời thu trong suốt,
Cách rèm thưa, lặng rót chén vàng.
Cơ trời, việc thế đa đoan
Kiếp phù mấy thuở bày tuồng làm vui.

Người đối cảnh hoa cười bóng nguyệt,
Cảnh trêu người, gió nguýt ngọc cây.
Dường này dễ mấy ai hay?
Cùng ai với gió trăng này làm thân?

Thơ khiển hứng hạ vần nhã ái,
Rượu tiêu sầu lưng túi ly hoài.
Một đèn riêng một thư trai,
Nhớ thân muôn dặm thương người nghìn thu.

Ngoài bến nọ, tiếng ngư vang dội,
Thuyền đậu chèo dọc mãi sông Hương.
Mơ màng đêm nguyệt trời sương,
Non Hàn tưởng khách thơ Đường là ai!

Trên sông Khúc nào hồn Tử Mỹ,
Chiếc bè trôi, chạnh ý ly hương?
Cảm thu truyền lại tám chương
Khéo xui lòng khách dễ vương tình lòng?

Khi ta đi liễu đang xanh tốt,
Một vài câu vừa hót chim oanh.
Mà nay cúc nở vang cành,
Liễu kia, ve khóc buồn tanh ngõ ngoài.

Xưa ta đi, đào cười nhí nhoẻn,
Một đôi cành vừa bén gió đông,
Mà nay lan rợp như rừng,
Đào theo sương rụng lung tung phía ngoài.

Làm chi vậy lẻ loi quán trọ,
Ngày ba thằng măng sữa nghêu ngao.
Đêm đêm án sách gục vào,
Lá thân sương nặng, dế kêu thu buồn.

Làm chi vậy gầy mòn điếm lữ?
Chốc nửa năm sương gió lân la,
Đêm đêm hiên vắng nhìn ra,
Gió lay ngọn trúc, trăng sa mái hồi.

Nào có phải như ai vì nước,
Vứt bút mà đòng mác cho cam.
Khi không rước lấy cát lầm,
Hổ ngồi giương mắt, thẹn nằm nghiêng tai!

Nào có phải như ai vì hiếu,
Vâng hịch mà bôn tẩu chẳng nài!
Việc gì lần lữa quê người?
Mây che núi cũ, hoa cười thôn cô

Rày đứng ngóng trên bờ trên biển
Lá buồm ai về bến thẳng giong.
Lòng quê sôi nổi như nung,
Phút theo buồm vượt mấy trùng phong ba.

Mai đứng ngóng nhà kia trên núi,
Làn mây cô trôi nổi bềnh bồng
Lòng quê rối tựa bòng bong,
Phút theo mây kéo mấy trùng quan san.

Phương nào tá tin nhàn núi cũ?
Bút mực đâu tả đủ niềm đơn?
Bên chùa Diệu Đế chuông dồn,
Trên thành súng nổ, dưới đồn trống vang.

Sông quằn quặn, ruột càng quằn quặn.
Cảnh rầu rầu, dạ vẫn rầu rầu.
Lạnh lùng đất khách trời thâu.
Kìa! ai giã gạo? Ờ! đâu khua chèo?

Ngoài nghìn dặm rối meo tâm sự,
Chốn phòng khuê vò võ thương ai!
Canh khuya che quạt lặng ngồi,
Mặc đèn lu ngọn, kệ trời sáng trăng!

Trên gối chiếc đêm tràng tráo trở
Mảnh tình riêng than thở cùng ai?
Đã khuya trông chửa thấy người,
Ngủ mơ màng bướm, dậy oi óc gà.

Hoặc có lúc trước nhà bóng đổ,
Bước xuống thềm lại trở lên lên lầu.
Phút trông én ngậm bùn đâu.
Phượng buồn bã lược, loan rầu rĩ gương.

Hoặc có lúc trong buồng đêm vắng,
Gọi khêu đèn, hòng gắng dệt khuya,
Bỗng nghe nhạn vượt sông kia,
Ác buông trôi máy, én lìa ngưng thoi.

Thương thay có đêm ngồi suốt sáng,
Đợi cả đêm, thư chẳng thấy nao!
Vứt thoi ra ngóng trước lầu,
Dế than sương lạnh rót sầu vào tai!

Chẳng thấy ai, riêng càng tức tối,
Đành ôm lòng trở lại buồng thêu.
Nhà bên gà đã gáy vèo,
Nghĩ đâu dựa ghế còn khêu hao đèn.

Thương thay cứ ngày quen dậy sớm,
Đợi tối ngày tin vẫn vắng đâu.
Day tà áo, dạo quanh lầu
Liễu kia ve khóc rủ sầu ngang mi.

Chả thấy gì, lại còn lủi thủi,
Gượng ôm cầm dạo mấy đường tơ,
Bình lan bướm vội theo đùa,
Bực thôi xỏ dép bỏ ra thăm vườn.

Giờ hẳn nói: “Trăng tròn lại tỏ”,
Để đến ngày “Gương vỡ lại liền”!
Biết đâu đường thế trần phiền,
Người đi chưa dễ biết phen nào về!

Thôi lại bảo mình e ở mãi,
E kinh đô đã phải lòng ai!
Làng chơi quên thói ăn chơi.
Đất phồn hoa ấy lại trời Phú Xuân!

Chẳng vì tiếc xuân nên nán ná,
Sao xuân rồi, lại hạ, rồi thu?
Mấy nơi gác tía rèm chu,
Anh hùng hào kiệt chưa từ lọ ai?

Như thế ấy ai người biết với?
Trong yên ba riêng tủi lòng này.
Phải chăng trai trẻ những ngày,
Rằng ưa đài các? Rằng hay giang hồ?

Câu lữ cảnh mượn ru ly hận,
Hồn hương quan vơ vẩn đêm trường.
Ai mà nghĩ đến mà thương.
Vì ai thêm xót nỗi đường cam gay!

Nghề nội trợ đã hay rằng thế,
Việc tổ tiên thì để trên đầu.
Rau khe, nước suối mặc dầu,
Một tay trăm việc chắc đâu lo tròn?

Duy biết chắc đàn con mạnh giỏi,
Lòng chẳng nghe ái ngại điều chi!
Ngày đi trẻ dại biết gì,
Tóc răng rày đã ra bề đã khôn!

Dễ thương nhỉ thằng con anh trưởng!
Tuổi mười ba, mười bốn chi rồi!
Anh mình hẳn lấy làm vui,
Năm này cháu đã theo ai sách đèn.

Nhớ đèn sách khôn quên hai bạn,
Mùi chi lan thoang thoảng còn hoài,
Chén đưa nào lúc khuyên nài,
Vị thành lúc ấy là rồi chia tay.

Sau đất Bắc đường đầy binh lửa,
Hai anh ta về ở bề nào?
Bịnh chung, chung mối thương đau
Thương ôi kẻ đấy người đâu một trời?

Bao giờ lại cùng ngồi chuyện vãn,
Chuyện gần xa lòng gạn hỏi lòng?
Mà nay nào nguyệt nào phong,
Nào thi nào tửu, ai chung với nào?

Trông đất khách, lệ trào đôi mắt,
Ngóng quê nhà, đường mắc nghìn non.
Rượu rồi gục xuống câu lơn.
Chiêm bao mở mắt, đêm còn hoàn đêm!


In trong Trong 99 chóp núi, Đẩu Tiếp, NXB Tân Việt, Hà Nội, 1942.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Sơn hành ca (Nguyễn Văn Siêu): Bản dịch của Nguyễn Văn Đề

Ngày đi những núi cùng rừng
Đêm không đi, núi cũng giăng đầy trời.
Dưới ngo ngoe chân bơi với sóng
Trên chơi vơi đầu đụng vào mây.
Đất cùng ai lọt vào đây
Trời chừa một lỗ, đá vây tư bề.
Cao lớn ra thời che nhật nguyệt
Thấp bé chăng cũng bít đồn điền
Tròn như xuyên bích vòng huyền,
Nhọn như mũi mác, mũi tên, mũi đòng.
Thêm dọc biển chất chồng cát đụn,
Như cả trời vây lượn sóng đào.
Ai ơi đừng thấy mà nao,
Trời bày đất đặt riêng nào có đây.
Xin chớ học bợm say đất Thục
Chút gặp điều trái ngược lòng mình.
Đã đành nản chí bình sinh
Vội than đường thế gập ghình lôi thôi.
Có cái hiểm bằng mười đường núi,
Cái tình đời như nước chảy xuôi,
Đi qua có một lần thôi,
Còn hòng trở lại với ai đâu mà!


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Ất Dậu niên tam nguyệt thập cửu nhật hữu cảm (Nguyễn Văn Siêu): Bản dịch của Nguyễn Văn Đề

Lòng người có chính tà
Học thuật có phải trái.
Nhiều giếng mối sinh ra
Nghĩa lý thì sâu xa
Một mình sao hiểu nổi!
Biết trông cậy vào ai
Phương hướng đã mất rồi
Làm sao mà an vui?


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Nhị hà đối nguyệt (Nguyễn Văn Siêu): Bản dịch của Nguyễn Văn Đề

Ngàn cây xa tít, khói ven sông
Phố chợ đò giang vạn nẻo thông.
Bối rối tình quê người bến bắc,
Bồi hồi trăng tỏ kẻ sông đông.
Ngàn xa mây thấp nhìn sông biếc
Trời rộng lầu cao thấu đỉnh không.
Nhìn lại đất trời nhiều cảnh thú
Ai chơi suốt sáng với ta không?


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Nhị hà kỳ 2 (Nguyễn Văn Siêu): Bản dịch của Nguyễn Văn Đề

Năm ngoái cát vàng lấp cửa sông,
Năm nay con nước đã thay dòng.
Dòng sông thế nước đà lưu chuyển,
Thế sự nhân tình cũng biến thông.
Trong gió tiếng chèo bay vạn dặm
Trên bờ cổ thụ mọc trăm đông.
Lòng này, trụ đá sầu dằng dặc,
Những vật ngoại thân chớ bận lòng


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Nhị hà kỳ 1 (Nguyễn Văn Siêu): Bản dịch của Nguyễn Văn Đề

Mấy kiếp một dòng nước chảy xuôi
Bao nhiêu thành luỹ giữ lâu đài.
Đông phương ác mọc ngàn sông rộng
Tây lĩnh mây bay vạn núi dài
Việc tới, sầu qua chim cảm xúc
Hoa bay, xuân muộn suối u hoài.
Tự đi, tự đứng trong mây khói,
Ai biết thuyền câu của lão chài?


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Thanh Hà độ (Nguyễn Văn Siêu): Bản dịch của Nguyễn Văn Đề

Sóng nghiêng vào đại dương,
Nước luồn khắp vách đá..
Giang san là vô thường.
Kim cổ là hành giả...


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Hữu nhân phú cổ cú tam thiên kiến ký nhân phúc kỳ 1 - Lạc hoa thời tiết hựu phùng quân, đắc hoa tự (Nguyễn Văn Siêu): Bản dịch của Nguyễn Văn Đề

Ngày nào muôn dặm nước mây xa,
Gió giục xuân về ruột muốn sa.
Thấy mặt nay còn ngờ thấy mộng,
Giật mình giọt ngọc rụng như hoa.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Giai đăng Kiếm hồ Ngọc Sơn tự (Nguyễn Văn Siêu): Bản dịch của Nguyễn Văn Đề

Hồ rồi lên núi, núi lên đài,
Gió thổi, đôi thuyền khách lại chơi.
Hoa luống còn đây, xuân đã muộn,
Gươm tuy thiêng đó khí hầu phai.
Vịt ngờ lòng thế bơi thêm lẹ,
Chài rủ hồn thơ, lội thấy say.
Ông lão trên chùa đâu bỗng gặp,
Cùng nhau cảnh ấy lại tình này.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Hà Hoa phủ trở vũ nhân giản thái thú Lê đài (Nguyễn Văn Siêu): Bản dịch của Nguyễn Văn Đề

Nghe nói trước dường nước rợn khe,
Ai đi không được cũng quay về.
Thâu đêm muôn dặm liều dầm dãi,
Suốt sáng nghìn non phải ngủ nghê.
Hát khúc “Nam huân” buồn rượu cấm,
Ngâm câu “Lưu thuỷ” não lòng quê.
Đồng niên, đồng quân, quan trong phủ,
Muốn cáo ra thành dễ có nghe!


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]

Trang trong tổng số 8 trang (78 bài trả lời)
[1] [2] [3] [4] ... ›Trang sau »Trang cuối




Tìm bài trả lời thơ:

Kết quả tìm được thoả mãn đồng thời tất cả các tiêu chí bạn chọn.
Bạn có thể tìm bằng Google với giao diện đơn giản hơn.

Tiêu đề bài trả lời:

Nội dung:

Thể loại:

Người gửi:

Tiêu đề bài thơ:

Tác giả bài thơ: