Trang trong tổng số 1 trang (5 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Tích vũ Huyền Trân (Ngô Thì Nhậm): Bản dịch của Nguyễn Văn Bách

Công chúa Huyền Trân tuôn lệ hận
Đêm xuân hoá những trận mưa sầu
Nước nhà tình nhạt thù son phấn
Chồng vợ duyên hèn tuổi ngọc châu
Sính lễ hai châu ngàn thuở hưởng
Giai nhân muôn dặm một đời đau
Oán hờn theo với cơn trào dậy
Xóm bến đêm đêm lã chã rào

Ảnh đại diện

Quán cà phê ngoại ô (Lưu Quang Vũ): Quán cafe ngoại ô

Bài thơ Vanichi gửi lên thiếu mất câu: Điều anh tin không có ở trên đời" trước câu "điều anh có không giúp gì ai được.

Nguyên bài:

Quán cà phê ngoại ô
Căn nhà gỗ bộ ghế bàn thấp nhỏ
Mảnh vườn tối với những pho tượng cổ
Bức sơn dầu đã cũ
Nắng chiều phố vắng ven sông
Ông chủ quán gầy bạc phếch chiếc quần nhung
Cô con gái mắt đen dài ngơ ngác
Cái máy hát ở góc phòng khẽ hát
Phơ-răng-xoa Hác-đy
Cô danh ca người Pháp giọng trầm khàn
Cháy trên lò tí tách ngọn lửa xanh
Khi mưa đổ bất thần ngoài cửa sổ
Mười bảy tuổi chúng ta thường tới đó
Nói rất nhiều về những cửa biển xa
Cái tuổi trẻ ồn ào mà cay cực của ta
Trước ngưỡng cửa cuộc đời mênh mông khu rừng tối
Vừa quyến rũ vừa phập phồng lo ngại
Như anh điên trước quán tóc bù xù
Cứ mỉm cười bí hiểm dõi nhìn ta.

Nay một mình trở lại ngoại ô mưa
Lụp xụp quán cà phê ngày cũ
Chiến tranh mãi, bạn đã nằm dưới mộ
Em nơi nào trong tít tắp chia xa
Ông chủ quán đã già
Mặt vàng vọt và tay xương run rẩy
Cô con gái vẫn ngồi trong bóng tối
Đã có chồng và tay đã xấu nhiều đi
Chiếc máy hát rè rè
Bài hát cũ nghẹn không thành tiếng được
Cô danh ca nghe nói giờ đã chết
Và bức tranh màu nắng đã phai sơn
Anh đã đi dằng dặc những ngả đường
Những rừng tối mịt mù muỗi độc…
Điều anh tin không có ở trên đời
Điều anh có không giúp gì ai được
Gương mặt em chỉ còn là kỷ niệm
Mối tình xưa anh cũng đã quên rồi.

Quán cà phê chạng vạng khói bay
Mùi khói cũ cay xè con mắt
Ngồi quanh bàn giờ bao người lạ khác
Cãi ồn ào những chuyện làm ăn
Chỉ anh điên vẫn đứng sững ngoài đường
Thân tiều tuỵ ôm mặt cười lặng lẽ.

Ảnh đại diện

Vạn lý tình (Huy Cận): Vạn lí tình

Vanichi vào sửa vài lỗi post đi kìa!

Người ở bên trời ta ở đây;
Chờ mong phương nọ, ngóng phương này.
Tương tư đôi chốn, tình ngàn dặm,
Vạn lí sầu lên núi tiếp mây.

Nắng đã xế về bên xứ bạn;
Chiều mưa trên bãi nước sông đầy.
Trông vời bốn phía không nguôi nhớ,
Dơi động hoàng hôn thấp thoáng bay.

Cơn gió hiu hiu buồn tiễn biệt,
Xa nhau chỉ biết nhớ vơi ngày.
Chiếu chăn không ấm người nằm một-
Thương bạn chiều hôm, sầu gối tay

Ảnh đại diện

Đàn sếu (Rasul Gamzatov): Đàn sếu

Chẳng biết đoạn thơ này của ai dịch nhưng nhớ ngày trước đọc trên báo TT & VH cuối tuần.

Sẽ đến ngày tôi cùng đàn sếu
Bay bên nhau trong chiều tối sương mờ
Dưới trời cao qua tiếng chim thương nhớ
Tôi gọi bạn bè - những ai người tôi chẳng mang theo.

Ảnh đại diện

Đàn sếu (Rasul Gamzatov): Đàn sếu - Đoàn Tuấn dịch

@Đăng Kiên: Theo nuocnga.net thì bản dịch này của Đoàn Tuấn trên báo Văn Nghệ, có vài chỗ khác với bài anh đăng.

Tôi cảm thấy đôi khi, người lính
Tử thương rồi không nằm lại đồng xa
Không yên nghỉ như xưa trong đất
Tự hoá thành đàn sếu trắng bay đi.

Từ buổi ấy và đến ngàn sau nữa
Đàn sếu bay cất giọng gọi chúng ta
Có phải vì nỗi buồn mùa ly biệt
Ta ngẩng nhìn lặng ngắm sếu bay qua.

Bay bay mãi đến cuối ngày mệt lả
Trong sương chiều bảng lảng ánh hoàng hôn
Giữa đàn sếu bỗng lộ ra khoảng nhỏ
Có thể là một chỗ đợi tôi chăng!

Ban mai đến và tôi cùng đàn sếu
Cất cánh bay trong sương khói xám nhoà
Từ trên cao vừa bay vừa cất tiếng
Gọi mọi người dưới mặt đất bao la.

Tôi cảm thấy đôi khi, người lính
Tử thương rồi không nằm lại đồng xa
Không yên nghỉ như xưa trong đất
Tự hoá thành đàn sếu trắng bay đi.

Trang trong tổng số 1 trang (5 bài trả lời)
[1]




Tìm bài trả lời thơ:

Kết quả tìm được thoả mãn đồng thời tất cả các tiêu chí bạn chọn.
Bạn có thể tìm bằng Google với giao diện đơn giản hơn.

Tiêu đề bài trả lời:

Nội dung:

Thể loại:

Người gửi:

Tiêu đề bài thơ:

Tác giả bài thơ: