Trang trong tổng số 1 trang (3 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Tự do (II) (Paul Éluard): Bản dịch của Duơng Phạm

Lên cuốn sổ học sinh
Lên thân cây và lên những mặt bàn
Lên những bông tuyết vụn
Tôi viết tên em

Lên những trang đã đọc
Lên những trang trắng không in
Đá máu giấy hay tro tàn
Tôi viết tên em

Lên những tấm hình vàng mạ
Lên những giọt lệ chiến binh
Lên vương miện hoàng đế
Tôi viết tên em

Lên rừng già và lên sa mạc
Lên những tổ chim và lên những bụi cây
Lên tiếng vọng thời tôi thơ ấu
Tôi viết tên em

Lên những kỳ quan của đêm lặng
Lên những ổ bánh của ngày qua
Lên những mùa người ta trao nhẫn
Tôi viết tên em

Lên tất cả những giẻ hơi tôi có
Lên mặt hồ chỗ măt trời mốc meo
Lên mặt ao nơi vầng trăng sống động
Tôi viết tên em

Lên những cánh đồng nơi chân trời góc bể
Lên những sải cánh loài chim
Lên cối xay đổ bóng
Tôi viết tên em

Lên mỗi hơi thở lúc bình minh
Lên mặt biển, lên những con thuyền
Lên những rặng núi dại điên
Tôi viết tên em

Lên lớp xốp những gợn mây
Lên những giọt nồm dông bão
Lên cơn mưa rào nặng hạt
Tôi viết tên em

Lên những dáng hình lấp lánh
Lên những quả chuông màu
Lên thực thể vật lý
Tôi viết tên em

Lên những lối mòn thức tỉnh
Lên những dặm đường mênh mang
Lên những quảng trường tràn cạnh
Tôi viết tên em

Lên chiếc đèn bật rọi sáng
Lên chiếc đèn tắt tối om
Lên miền lý trí tôi tập hợp
Tôi viết tên em

Lên quả gì cắt nửa
Của chiếc gương trong phòng
Lên giường tôi nằm trống
Tôi viết tên em

Lên con chó háu ăn nằm phủ
Lên đôi tai dựng
Lên cái chân vụng về
Tôi viết tên em

Lên chiếc lò xo nơi góc cửa
Lên hằng hà những vật dụng thân quen
Lên tí tách của ngọn lửa phước lành
Tôi viết tên em

Lên xác thịt trinh nguyên
Lên vầng trán bè bạn
Lên mỗi bàn tay chìa ra với
Tôi viết tên em

Lên ô kính của những sự bất ngờ
Lên những bờ môi đợi chờ sâu lắng
Và trên tất thảy mọi im lặng
Tôi viết tên em

Lên những nơi ẩn náu tan tác
Lên những ngọn hải đăng đổ sụp dưới chân
Lên bức tường của nỗi buồn tôi dựng
Tôi viết tên em

Lên sự vắng mặt không mong muốn
Lên nỗi niềm hiu quạnh trần truồng
Lên bậc thềm của cái chết
Tôi viết tên em

Lên sức vóc đã trở lại
Lên những bất trắc đã qua đi
Lên hi vọng gạt qua mọi hồi ức
Tôi viết tên em

Và với sức mạnh ngôn từ
Tôi bắt đầu lại cuộc sống nơi tôi
Tôi sinh ra để được gặp em đó
Để gọi tên em

Tự do.

Ảnh đại diện

Người đàn ông với đôi mắt đẹp (Charles Bukowski): Bản dịch của Duơng Phạm

khi chúng tôi còn là con nít
có một ngôi nhà kì lạ
nơi những rèm chập
luôn luôn
kéo xuống
và chúng tôi nghe những giọng
từ đó
vang ra
và khu vườn thì đầy những
tre
và chúng tôi thích chơi trong
những rặng tre
giả vờ rằng mình là
Tarzan
(mặc dù chẳng hề có
Jane nào).
và ở đó có
ao cá
một cái ao to
đầy những
con cá vàng béo nhất
bạn từng thấy
và chúng thì
thuần.
chúng bơi tới mặt nước
và đớp những mẩu nhỏ
bánh mì
từ tay chúng tôi.

bố mẹ tôi
nói rằng:
“đừng bao giờ tới gần
ngôi nhà đó.”
thế nên, đương nhiên,
chúng tôi cứ tới.
chúng tôi tự hỏi
sống ở đó
liệu có
người.
nhiều tuần qua và chúng tôi
chẳng bao giờ thấy
một ai.

rồi một ngày
chúng tôi nghe
một giọng nói
từ phía ngôi nhà
“CÔ LÀ CON ĐIẾM
CHẾT TIỆT!”

đó là một giọng
đàn ông.

rồi tấm màn
cửa
của ngôi nhà
mở tung
và người đàn ông
bước
ra.

anh ta ta cầm
một phần năm chai rượu
bằng bàn tay
phải.
tuổi y chạc
30.
anh ta ngậm một điếu xì gà
ở trong
miệng,
và chắc hẳn
cần
được cạo râu.
tóc y
bù xù và
hoang dại
chân y
để trần
và bộ đồ cộc
trên thân.
nhưng đôi mắt y
thì
ngời rạng.
chúng bừng lên
với ánh sáng
và anh ta hỏi,
“hey, các ông
nhõi,
chơi vui chứ?”

ồi anh ta
cười khẽ
và bước trở vào
ngôi nhà.

chúng tôi bỏ đi,
trở về vườn
nhà bố mẹ
và lòng nghĩ
về điều đó.

bố mẹ chúng tôi,
chúng tôi đoán,
muốn chúng tôi
tránh nơi đó
thật xa
bởi vì họ
không bao giờ
muốn chúng tôi
thấy một người đàn ông
như
thế,
một người
mạnh mẽ tự nhiên
với
đôi mắt
đẹp.

bố mẹ tôi
xấu hổ
bởi vì họ
không
được như
anh ta,
đó là vì sao họ
không muốn chúng tôi
bén mảng
tới gần.

nhưng
chúng tôi cứ quay trở lại
ngôi nhà đó
và rặng tre
và những con cá vàng
thuần.
chúng tôi trở lại
nhiều lần
nhiều
tuần
nhưng chẳng bao giờ
thấy
hay nghe
người đàn ông
thêm lần nào nữa.

những chớp cửa
đóng
như nó vẫn vậy
và không khí
lặng thinh.

rồi một ngày
khi chúng tôi từ lớp
trở về
chúng tôi thấy
ngôi nhà.

nó đã cháy
rụi,
chẳng gì còn,
chỉ cái nền
âm ỉ
cháy đen thui
và chúng tôi tới xem
ao cá
chẳng còn lấy
chút nước nào
trong đó
và những con cá vàng cam
béo ú
đã chết
vì khô.

chúng tôi về
sân nhà bố mẹ
và nói về
điều đó
quả quyết rằng
chính bố mẹ chúng tôi
đã đốt cháy
ngôi nhà,
giết chết
họ
giết chết những
con cá vàng
bởi vì tất cả
đều quá
đẹp đẽ,
kể cả những cây tre
đã rụi thiêu.

hẳn họ đã
quá đỗi sợ
người đàn ông với
đôi mắt
đẹp kia.


chúng tôi sợ
rằng
trong cả cuộc đời mình
những điều như thế
vẫn sẽ
xảy ra,
rằng không một ai
muốn
một ai
đẹp đẽ
mạnh mẽ
như thế,
rằng
những kẻ khác sẽ chẳng bao giờ
chấp nhận điều đó
và rằng
rất nhiều người
vẫn sẽ phải
chết thôi.

Ảnh đại diện

Nghệ thuật làm thơ (Raymond Queneau): Bản dịch của Duơng Phạm

Lấy một từ, rồi lấy hai
Bắc lên bếp, để lai rai
Quả kỳ bí, gọt một trái
Sốt ngây ngô, rót nửa chai
Trăng và sao, xào qua lại
Thêm nhạy cảm, mềm bớt dai
Lửa kỳ tài, đun hơi tái
Vung đậy lại, hầm tới mai!

Đấy, còn gì hơn muốn biết?
Viết ư?
Viết thật ư?

Trang trong tổng số 1 trang (3 bài trả lời)
[1]




Tìm bài trả lời thơ:

Kết quả tìm được thoả mãn đồng thời tất cả các tiêu chí bạn chọn.
Bạn có thể tìm bằng Google với giao diện đơn giản hơn.

Tiêu đề bài trả lời:

Nội dung:

Thể loại:

Người gửi:

Tiêu đề bài thơ:

Tác giả bài thơ: