Trang trong tổng số 1 trang (9 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Ghìm cương bên rừng một chiều xuống tuyết (Robert Frost): Bản dịch của Châu Diên

Rừng của ai vừa lạ vừa quen,
Nhà của ai nằm nơi làng bên;
Chẳng ai thấy ta dừng nơi đây
Mải ngắm nhìn tuyết đầy rừng cây

Chú ngựa nghĩ có điều quái dị
Dừng chân nơi không cửa không nhà,
Bên là rừng bên hồ đóng băng
Một chiều u buồn nhất trong cả năm.

Chú lắc mình rung chòm lục lạc,
Phải chăng đây có chuyện nhận nhầm.
Không một tiếng đáp lời trở lại
Trừ một hơi gió thoảng thì thầm.

Rừng yêu thương mắt sâu thăm thẳm.
Song ta còn bao chuyện phải làm,
Đường còn dài trước khi nhắm mắt
Đường còn dài trước khi xuôi tay

Ảnh đại diện

Ngày 29 tháng giêng năm 1942 (Olga Berggoltz): Bản dịch của Thuỵ Anh

Tưởng niệm người bạn đời của tôi
(Nhikolai Stepanovich Molchanov)

Thất vọng ít thôi. Buồn đau cũng ít
Ôi hãy mau mau mãn cái hạn khốn cùng
Tình yêu của anh kỳ diệu vô chừng
Khiến em phải ngẩng cao đầu và sống

Nhưng để làm gì? Có nghĩa gì không?
Thậm chí em chẳng ôm ấp được vào lòng
Con của anh. Chẳng ru hời, thay tã
Giờ chỉ ước đắng cay cho lòng băng giá
Và chỉ cõi lặng thầm là em hiểu mà thôi

Chẳng cần ai quan tâm, thương quý nữa rồi
Em chỉ muốn một điều duy nhất:
Đứng trước ngôi mộ chiến binh Leningrat
Bất động cúi đầu phút mặc niệm thật lâu

Những chiến thắng vinh quang nào đến được em đâu?
Biết lấy gì để tự mình an ủi?
Cứ để họ bỏ quên em đi trong tàn lụi
Em sẽ sống một mình mọi chốn mọi nơi
Với cơn mê sảng đớn đau anh trải qua lần cuối trong đời

Nhưng anh từng muốn em yêu mến con người
Những người sống. Và anh muốn em phải sống
Với sức mạnh người đàn bà trong em nhân hậu
Anh muốn em vắt kiệt đến tận cùng
Niềm sống ấy vào những bài ca. Vào những khát khao nhảm nhí
Vào yêu mê và ghen tuông – vì anh nghĩ
Rồi sẽ có người lại đến với em
Vào cả vui say. Vào cả những thương đau dằng dặc ngày đêm
Cùng đất Nga mến yêu duy nhất

Nếu vậy thì anh ơi,
điều anh muốn sẽ thành sự thật…

Ảnh đại diện

Giác quan thứ sáu (Nikolai Gumilev): Bản dịch của Phạm Vĩnh Cư

Tuyệt vời rượu vang vì ta mà nồng say
Tuyệt vời bánh mì đôn hậu vì ta mà tự vào lò nướng
Tuyệt vời người đàn bà đã làm ta đau khổ chán chê
Rồi mới cho ta hưởng niềm hoan lạc.

Nhưng biết làm gì đây với ánh hoàng hôn hồng tía
Trên bầu trời cứ mỗi phút lạnh dần
Nơi chỉ có sự im lặng, yên tĩnh ngoài trần thế
Biết làm gì đây với những vần thơ bất tử?

Không ăn, không uống, không ôm hôn được
Những phút giây bay qua không thể giữ lại,
Và chúng ta vật vã khóc than, như cứ phải
Đi qua tất cả, đi qua tất cả.

Như cậu bé quên bẵng những trò chơi con trẻ,
Thỉnh thoảng nhìn trộm những thiếu nữ tắm trần.
Dẫu chưa biết gì về tình yêu,
Vẫn khắc khoải một ước mong bí ẩn,

Như thuở nào trong rừng nguyên thuỷ
Con vật bò sát với tấm thân trơn nhầy
Rống lên vì bất lực, khi cảm thấy
Sức nặng của đôi cánh, trên vai mình, còn chưa mọc.

Và cứ thế, hết thế kỷ này đến thế kỷ khác, cho đến bao giờ hỡi Chúa
Dưới dao mổ của thiên nhiên và nghệ thuật
Trí tuệ chúng con gào thét, xác thịt chúng con suy kiệt
Cố đẻ ra cơ quan cho giác quan thứ sáu.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Đã đến lúc lên đường (Rasul Gamzatov): Bản dịch của Thuỵ Anh

Hỡi em yêu, anh đến lúc lên đường
Chẳng mang theo điều gì êm ái
Những ngọn gió xuân kia xin bỏ lại
Tiếng ríu ran chim mỗi sớm trong vườn

Để lại cho em cả ánh trăng suông
Cả hoa cỏ rừng Tliarotin yêu mến
Cả bài hát sóng Caspi xa biền biệt
Cả dòng Koisa hướng tới biển vội tìm về

Cả những cao nguyên nơi vời vợi sơn khê
Ghềnh nép bên ghềnh… vết tích của bão mưa, giông gió
Thân thiết như nét quầng mất ngủ
Vết lệ khô trên má những mẹ già

Sẽ chẳng mang theo dòng Sulak chan hòa
Ở nơi xa vẹn nguyên đâu giữ được
Những tia nắng sưởi vai em non nớt
Những bạt ngàn cỏ mọc lút vai

Những báu vật của mình từ thuở sơ khai
Những mến thương hồn nương vào mà lớn
Những lối mòn thắt đai vòng quanh núi
Cứ sực lên mùi rơm cỏ ngày mùa

Gửi lại em mưa hát nắng đùa
Vòm trời biếc và đàn sếu trắng
Anh cũng đã mang theo mình nhiều lắm:
Anh chiếm cho mình son sắt tình yêu


Bản dịch từ tiếng Ava của nhà thơ Grebnev
Ảnh đại diện

Trái tim trong trắng (József Attila): Bản dịch của Nguyễn Thụ

Đời tôi không mẹ cũng không cha
Tổ quốc cũng không, chẳng Chúa thờ,
Không nôi, không mảnh khăn che mặt
Thiếu cả ái tình, thiếu thiết tha

Ba ngày ròng rã tôi không ăn
Không ít, không nhiều, dạ trối trăn
Hai mươi năm trọn đời tôi đó,
Tôi bán cho đời hai mươi năm

Nếu chẳng cần cho chỉ một ai
Thì quỷ sẽ mua tháng năm này,
Với trái tim trong tôi trỗi dậy
Nếu cần, chẳng sợ chuyện giết người.

Họ sẽ bắt tôi và treo cổ
Rồi chôn xuống đất mẹ thương thân
Cỏ mang Thần chết về xanh mộ
Trên trái tim tôi đẹp tuyệt trần.

Ảnh đại diện

“Hãy đặt tay em...” (József Attila): Bản dịch của Nguyễn Thụ

Đặt tay em nhè nhẹ
Lên vừng trán của anh
Em ơi em, âu yếm
Như anh đặt tay mình!

Thân anh, em gìn giữ
Như kẻ sắp lìa đời!
Giữ đời anh như thể
Chính đời em, em ơi!

Hãy yêu em, em hỡi
Như chuyện đẹp nhất đời
Và tim anh như thể
Chính tim mình, em ơi!

Ảnh đại diện

Thành thợ làm vườn (József Attila): Bản dịch của Nguyễn Thụ

Thành thợ làm vườn tôi chăm cây
Dậy với bình minh mỗi sớm ngày
Không gì rầy bận tim tôi nổi
Ngoài nhành hoa ghép của tôi đây.

Mỗi nhành hoa ghép quý của tôi
Tôi mến tôi thương như cuộc đời
Lá han dù mọc từ nhành ấy
Vẫn là hoa thực của riêng tôi.

Tôi uống sữa ngon và hút thuốc
Tin lành tôi giữ thật trắng trong
Không gì rầy bận tim tôi nổi
Thân tôi, tôi cũng sẽ đem trồng.

Cần lắm ai ơi chút việc này
Mặt trời mọc lặn ở đông tây
Cho dù trái đất tan đi nữa
Hãy có trên mồ hoa cỏ cây.

Ảnh đại diện

Mẹ (József Attila): Bản dịch của Nguyễn Thụ

Đã một tuần, tôi thầm nhớ mẹ
Chỉ nhớ Người, tôi cứ nhớ hoài
Hình ảnh bà âm thầm, đi nhẹ
Lên gác trên giặt giũ cho ai.

Tôi thuở ấy vẫn còn thơ dại
Cứ thét gào, hờn dỗi mẹ thôi
Quần với áo, mẹ ơi, bỏ lại!
Mang con lên gác với, con chơi!

Bà cứ đi, lặng im chăng áo
Chẳng mắng tôi, cũng chẳng nhìn tôi.
Quần áo sạch thơm đang khô ráo
Bay lên cao rồi đậu lại dây phơi.

Biết thế chẳng hờn nhưng giờ đã muộn,
Giờ mới hiểu Người vĩ đại chừng nào -
Mái tóc mẹ xưa trên trời bay lượn
Pha màu xanh cho trời thẳm xanh màu.

Ảnh đại diện

Tụng ca (József Attila): Bản dịch của Nguyễn Thụ

1.
Anh ngồi đây trên đá tường sáng loé.
Gió nhẹ, hây hây
Của mùa hè trẻ, như mùi thơm
Bữa tối êm, bay
Và tập dần cho con tim im lặng
Cũng không khó lắm.
Mọi việc xa rồi đang tụ về đây
Đầu cúi rồi và hai cánh tay
cũng thõng xuống.

Anh nhìn bờm núi
Mọi cánh lá long lanh
Vừng sáng trán em
Không một bóng ai đi lại trên đường
Anh nhìn thấy gió
Đang phân phất cánh váy em nhè nhẹ
Và dưới những lùm cây mảnh giẻ
Thổi tóc em bay về trước dịu dàng.
Ngực em căng tròn gió cũng nhẹ rung.
Như trong lòng con suối trong đang chẩy
Một lần nữa mắt anh lại thấy
Đang nở trên đá trắng mịn tròn
Trên răng em: một nụ cười tiên.

2.

Ôi anh yêu em nhiều lắm
Người làm nỗi cô đơn
Đang thủ đoạn
Trong những mạch ngầm sâu nhất của con tim
Cũng phải cất lời,
Và phải cất lời mọi thứ, em ơi!
Như dòng thác tự lìa tiếng gầm riêng của nó
Em lìa anh rồi nhẹ chạy xa anh
Để thân anh giữa những đỉnh đời mình
Kêu thương, gào khóc
Vật vã trên trời và trên mặt đất
Rằng anh say em
Ôi, hỡi em dịu ngọt, phũ phàng!

3.

Anh yêu em như đứa con yêu mẹ của mình,
Như hang lặng yêu chiều sâu thăm thẳm
Như những căn phòng yêu thiết tha ánh sáng
Như lửa với lòng, thể xác với bình yên
Anh yêu em như người ở thế gian
Yêu cuộc sống tận đến ngày phải chết.

Lời, dáng, nụ cười em một mình anh giữ hết
Như đất này giữ mọi vật rơi
Như a-xít khắc sâu vào sắt thép em ơi
Anh khắc em vào hồn mình mãi mãi.
Ôi hỡi em, hỡi em, người con gái,
Trong thân này mọi bản chất là em.

Mọi giây phút đều ồn ào biến mất
Song chỉ em là còn lại lòng anh.
Những vì sao mọc rồi lại tắt
Nhưng em mãi dừng trong ánh mắt anh.
Hương vị thơm của em
Như lặng thầm ở trong hang tối
Nguội lạnh rồi thơ thẩn ở trong anh
Trên cốc nước trong có hình bàn tay em
Cùng những mạch ly ty thủa trước
Đang hiện lên - hiện lên mồn một.

4.

Ôi thân anh là vật chất gì
Mà ánh mắt em cắt xuyên biến đổi
Hỏi trí tuệ nào, tâm hồn nào cho nổi
Anh đi vào mọi chốn của thân em!?

Như chân lý thấm sâu vào não óc,
Trên thân em, anh được chìm mình vào mọi điều bí mật!

Những vòng máu của em, như những khóm hoa hồng
Đang run lên không nghỉ
Nó vĩnh viễn mang dòng máu chẩy
Cho mặt em nở rộ tình yêu
Cho dạ con em trổ quả mỹ miều.
Đất xúc cảm của lòng em đang được
thật nhiều rễ nhỏ đan thêu
Thanh nhã đường thêu dệt những nút đều
Rồi mở nút cho mọi tế bào
Trong thân em ngưng tụ nhiều thơm ngọt
Và những tế bào của phổi em tuyệt đẹp
Đang thầm thì danh vọng của riêng mình.

Mọi vật chất đang hân hoan chuyển động
Trong thân em ở những mạch ngầm
Đến sỏi đá cũng giầu như cuộc sống
ở mọi giếng ngầm trong thân thể của em!
Những đồi sóng đang dâng lên dồn dập,
Những vì sao đang run rẩy trong em,
Những nhà máy và những hồ chuyển động,
Triệu ngàn động vật reo kêu,
Sâu gián,
Rong rêu
Gian tà và lương thiện;
Mặt trời chiếu ánh sáng đêm đen xám đượm buồn
Đang thơ thẩn ở trong em
Vô ý thức,
Một cuộc đời vĩnh viễn.

5.

Như máu chảy đã sạm đen đông lại,
Rơi xuống chân em tất cả những từ này
Cuộc sống nói ngọng
Chỉ luật pháp là còn trong sáng thôi.
Nhưng trong anh mọi tế bào chăm chỉ
Đang hồi phục lại cuộc đời
Ngày lại ngày chúng đang chuẩn bị
Cho một giờ im tiếng tắt hơi.

Nhưng đến đó tất cả còn kêu thét
Người anh cần giữa hai ngàn triệu
Dịu ngọt, êm đềm, độc nhất là em!
Em là nôi, là mộ, là giường
Hãy đón anh vào trong em!

Trời lúc bình minh sao cao đến thế!
Hàng đàn sao trên ấy long lanh
Mắt anh đau vì ánh sáng quá chừng
Mình đã chết rồi- anh thầm nghĩ - hay chăng?
Còn nghe thấy trong ngực anh vẫn đập
Rền rĩ, đều đều tiếng của con tim.
6.

Bài ca phụ hoạ

(Con tàu đưa anh, anh đi theo em
Có lẽ hôm nay anh gặp được em mình
Có lẽ nguội đi, khuôn mặt anh bừng lửa
Có lẽ em sẽ bảo anh nhè nhẹ:

Nước ấm chảy rồi, anh đi tắm đi!
Khăn mềm đây, anh lau người đi!
Thịt đã chín anh ăn cho đỡ đói!
Nơi em ngủ đó là giường anh đấy!)


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]

Trang trong tổng số 1 trang (9 bài trả lời)
[1]




Tìm bài trả lời thơ:

Kết quả tìm được thoả mãn đồng thời tất cả các tiêu chí bạn chọn.
Bạn có thể tìm bằng Google với giao diện đơn giản hơn.

Tiêu đề bài trả lời:

Nội dung:

Thể loại:

Người gửi:

Tiêu đề bài thơ:

Tác giả bài thơ: