Trang trong tổng số 53 trang (526 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] [6] [7] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Đợi anh về (Konstantin Simonov): Bản dịch của Tiếng Anh

Wait for me
to Valentina Serova

Wait for me, and I'll come back!
Wait with all you've got!
Wait, when dreary yellow rains
Tell you, you should not.
Wait when snow is falling fast,
Wait when summer's hot,
Wait when yesterdays are past,
Others are forgot.
Wait, when from that far-off place,
Letters don't arrive.
Wait, when those with whom you wait
Doubt if I'm alive.

Wait for me, and I'll come back!
Wait in patience yet
When they tell you off by heart
That you should forget.
Even when my dearest ones
Say that I am lost,
Even when my friends give up,
Sit and count the cost,
Drink a glass of bitter wine
To the fallen friend -
Wait! And do not drink with them!
Wait until the end!

Wait for me and I'll come back,
Dodging every fate!
"What a bit of luck!" they'll say,
Those that would not  wait.
They will never understand
How amidst the strife,
By your waiting for me, dear,
You had saved my life.
Only you and I will know
How you got me through.
Simply - you knew how to wait -
No one else but you.

Ảnh đại diện

Đoản ca hành kỳ 2 (Tào Tháo): Bản dịch của Phan Kế Bính

Cuộc vui có được là mấy chốc?
Có khác chi hạt móc sáng ngày.
Nguồn sâu lai láng vơi đầy,
Giải phiền hoạ có rượu này làm vui!

Tràng áo xanh ngậm ngùi làm tớ.
Hươu ngoài đồng hớn hở gọi nhau.
Khách ta, ta đã gặp nhau,
Gảy đàn, thổi sáo ngó hầu thêm vui!
Trăng sáng tỏ, bùi ngùi trong dạ,
Nỗi lo này biết ngỏ cùng ai?
Chuyện trò kể lể xa xôi.
Nhớ người nghĩa cũ cười vui đề huề...
Quạ đêm trăng bay về nam hậu.
Lượn ba vòng biết đậu cành nao?
Nước càng sâu, núi càng cao.
Chu công trọng khách xôn xao kéo về...


Bản dịch của Phan Kế Bính in trong tiểu thuyết Tam Quốc diễn nghĩa.
Ảnh đại diện

Hôn nhân (Louise Glück): Bản dịch của Vũ Hoàng Linh

Cả tuần, họ lại ra biển
và âm thanh của biển phủ màu lên mọi vật.
Bầu trời xanh lấp tràn khung cửa sổ.
Nhưng tiếng động duy nhất là tiếng sóng vỗ bờ-
giận dữ. Giận dữ vì gì đó. Vì điều gì đó
khiến anh ngoảnh mặt đi. Giận dữ, dù anh không bao giờ đánh nàng,
và có thể chưa bao giờ anh nói đến.

Và nàng phải tự tìm câu trả lời theo một cách khác,
từ biển, có thể, hoặc từ những đám mây xám bất chợt
hiện bên trên. Mùi của biển ở trong chăn đệm,
mùi của nắng và gió, mùi khách sạn, dịu ngọt và tươi mới
bởi họ thay chúng mỗi ngày.

Không bao giờ anh nói. Từ ngữ, với anh, là để thỏa thuận, để làm ăn.
Không bao giờ cho giận dữ, không bao giờ cho trìu mến.

Nàng vuốt ve lưng anh. Nàng vùi mặt mình lên đấy,
như thể đang vùi mặt mình lên một bức tường.

Và im lặng giữa họ cổ xưa: nó nói
có những biên giới.

Anh không ngủ, cũng không vờ đang ngủ.
Hơi thở anh không đều đặn: anh hít vào lưỡng lự;
anh không muốn cam kết mình với cuộc sống.
Và anh thở ra nhanh, như vị vua xua đuổi tên hầu.

Ở phía dưới im lặng, tiếng biển,
sự dữ dội của biển lan đi khắp nơi, không kết thúc, không kết thúc,
hơi thở của anh đẩy đi những ngọn sóng-

Nhưng nàng biết nàng là ai và nàng biết điều mình muốn.
Chừng nào điều đó đúng, một cái gì tự nhiên như vậy không thể khiến nàng đau.

Ảnh đại diện

Trước cơn bão (Louise Glück): Bản dịch của Vũ Hoàng Linh

Ngày mai mưa, nhưng đêm nay bầu trời trong sáng, những vì sao rạng rỡ.
Dù thế, cơn mưa đang đến,
có lẽ đủ để cuốn trôi những hạt giống.
Gió từ biển đẩy đi những đám mây;
trước khi em thấy chúng, em cảm thấy gió.
Mình hãy nhìn xuống cánh đồng,
trước khi nó chìm trong nước lũ.

Đêm trăng tròn. Ngày hôm qua, một con cừu lọt vào rừng,
và không phải một con cừu bình thường—đó là một con cừu đực, là tất cả tương lai.
Nếu chúng ta thấy lại nó, chúng ta sẽ nhìn thấy xương của nó.

Ngọn cỏ khẽ rùng mình; có lẽ có cơn gió nào đang đi xuyên qua nó.
Và những chiếc lá non trên cây ô-liu cũng rùng mình như vậy.
Những con chuột trên cánh đồng. Nơi lũ cáo đi săn,
ngày mai sẽ có máu vương trên lá cỏ.
Nhưng cơn bão- cơn bão sẽ rửa sạch.

Trong khung cửa sổ, một cậu bé đang ngồi.
Cậu phải đi ngủ- nhưng theo cậu, thế là quá sớm.
Và cậu ngồi bên cửa sổ-
Mọi thứ đều tĩnh tại giờ này.
Nơi em đang ở là nơi em sẽ ngủ, nơi em sẽ thức dậy buổi sáng,
Ngọn núi sừng sững như cây hải đăng, để nhắc cho đêm là đất đai còn tồn tại,
và không thể bị lãng quên.

Trên mặt biển, các đám mây tụ lại khi gió nổi,
rồi gió gỡ chúng ra, trao cho chúng một mục đích.

Ngày mai, bình minh sẽ không đến.
Bầu trời sẽ không trở lại như bầu trời ban ngày, sẽ vẫn là đêm,
chỉ có những vì sao sẽ nhạt nhòa và biến mất khi cơn bão đến,
có lẽ chúng chỉ có mười tiếng để ở bên nhau.
Nhưng một thế giới như trước sẽ không thể nào trở lại.

Những ánh đèn từ những ngôi nhà trong làng mờ dần,
ngọn núi tỏa sáng trong bóng tối với ánh đèn được phản chiếu.

Không âm thanh. Chỉ có những con mèo xô đẩy nhau trên lối đi.
Chúng ngửi thấy mùi của gió: đã tới lúc cho ra đời những con mèo mới.
Sau đấy, chúng sẽ vơ vẩn đi trên đường phố, nhưng mùi của gió sẽ rình mò theo chân chúng.
Và cũng như vậy trên những cánh đồng, bối rối bởi mùi của máu,
dù lúc này mới chỉ có gió nổi; những ngôi sao biến cánh đồng thành màu bạc.

Nơi đây xa biển cả, nhưng chúng ta vẫn biết các dấu hiệu này.
Đêm là cuốn sách mở.
Nhưng thế giới ngoài đêm vẫn là điều bí mật.

Ảnh đại diện

Hoa diên vĩ dại (Louise Glück): Bản dịch của Vũ Hoàng Linh

Ở tận cùng nỗi đau của tôi,
có một cánh cửa.

Hãy lắng nghe tôi: nơi đấy em gọi là cái chết,
tôi còn nhớ.

Trên đầu, tiếng động, những cành cây thông dịch chuyển.
Và không gì hết. Mặt trời ảm đạm
rung rinh trên mặt đất khô cong.

Thật hãi hùng khi còn sống sót
trong lúc nhận thức
chôn vùi dưới đất đen

Và rồi tất cả kết thúc: điều em hằng sợ,
trở thành linh hồn và không thể cất lời,
kết thúc đột ngột,
Mặt đất cứng uốn cong mình đôi chút.
Và cái gì đó- tôi đoán là những con chim
Vút bay lên từ những bụi cây lúp xúp

Em không thể nhớ
những lối đi từ thế giới khác.
Tôi sẽ nói với em nếu như tôi lại có thể nói:
Bất cứ thứ gì từ hư không trở lại
đều trở lại mong tìm kiếm một giọng nói:

Từ giữa cuộc đời tôi xuất hiện
một suối nguồn vĩ đại,
những bóng tối xanh biếc
chìm vào nước biển xanh trong.

Ảnh đại diện

Ly rượu thọ (Tố Hữu): Của Tố Hữu?

Theo hồi ký Nguyễn Đăng Mạnh đăng trên blog nhà báo- nhạc sĩ Trần Lê Quỳnh thì Tố Hữu nhận mình là tác giả bài này
http://uk.blog.360.yahoo....FzGlTBCli?p=2029#comments

"Ly rượu thọ. Có chuyện một viên tướng có bà mẹ yêu nước. Còn chuyện chúc thọ là bịa."

Ảnh đại diện

Sonnet 41 (Tôi cảm ơn tất cả những ai đã yêu tôi) (Elizabeth Barrett Browning): Bản dịch của Vũ Hoàng Linh

Tôi cảm ơn tất cả những ai đã yêu tôi
Với những lời biết ơn từ đáy lòng. Xin cảm ơn tất cả
Những người dừng chân cạnh bức tường ngục đá
Để lắng nghe tiếng nhạc tôi ngân, cho dù ồn ã,
Trước khi bước tiếp, tới chợ hay đền thờ
Nhưng anh, người, khi giọng em gục ngã
Khi tiếng nức nở thay cho tiếng hát ca
Thì cây đàn thần thánh của anh cũng rớt xuống chân
Để anh nghe tiếng em giữa những dòng nước mắt.
Hãy chỉ giùm em cách cảm ơn anh!
Hay em sẽ gửi tâm hồn mình tới thế kỷ tương lai
Để trăm năm nữa, nó vẫn tiếp tục cất lời
Rằng Tình Yêu còn mãi, dẫu Cuộc Đời tàn phai.

Ảnh đại diện

“Vì tôi không thể ngưng chờ thần chết...” (Emily Dickinson): Bản dịch của Vũ Hoàng Linh

Bởi tôi không dừng lại chờ đợi Tử Thần
Nên người dừng lại đợi tôi
Chuyến Xe của người chỉ có Chúng Tôi
Và Bất Tử.

Chúng tôi đi chậm rãi- Người chẳng phải vội vàng
Và tôi cũng cất đi
Những nghỉ ngơi, lao động,
Vì Sự Lịch Thiệp của người—

Chúng tôi đi qua Trường Học, nơi Trẻ Em cố gắng
Giữa giờ Giải Lao- trong Vòng Người-
Chúng tôi vượt qua Những Cánh Đồng Vàng Óng
Chúng tôi vượt qua Mặt Trời—

Hoặc là—Người vượt qua Chúng tôi—
Những Hạt Sương rơi run rẩy lạnh ướt—
Chỉ có Tơ Lụa trên Áo Choàng tôi—
Và Khăn Quàng tôi, chỉ bẳng Vải Mỏng—

Chúng tôi dừng trước Ngôi Nhà
Trông như chỗ Sưng Phồng của Mặt Đất—
Nóc Nhà gần như không hình bóng—
Và Mái Đua--ở trong lòng Mặt Đất –

Kể từ đấy- trải qua nhiều Thể Kỷ--
Nhưng với tôi, chúng ngắn hơn Một Ngày
Tôi từng đoán Những Chiếc Đầu Ngựa
Đang hướng về Vĩnh Cửu

Ảnh đại diện

“Rất Điên Khùng là cực kỳ Sáng Suốt...” (Emily Dickinson): Bản dịch của Vũ Hoàng Linh

Rất Điên Khùng là cực kỳ Sáng Suốt--
Đối với một Con Mắt am tường--
Rất Sáng suốt- là Điên Khùng rõ nhất--
Bởi đó là tất cả những gì Đám Đông
Nhân danh Toàn thể, áp đặt--

Chấp thuận-- và bạn trở thành sáng suốt—
Phản đối-- bạn thành kẻ hiểm nguy—
Và họ sẽ lấy Xiềng trói bạn--

Ảnh đại diện

“Nếu tôi có thể ngăn một Trái Tim tan vỡ...” (Emily Dickinson): Bản dịch của Vũ Hoàng Linh

Nếu tôi có thể ngăn một Trái Tim tan vỡ
Tôi sẽ không sống Uổng
Nếu tôi có thể làm dịu Nỗi Đau một Cuộc Đời
Hay gắn lại một Vết Thương

Hoặc nếu giúp một con Chim Cổ Đỏ
Vào lại bình yên trong Tổ
Tôi sẽ không sống Uổng

Trang trong tổng số 53 trang (526 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] [6] [7] ... ›Trang sau »Trang cuối




Tìm bài trả lời thơ:

Kết quả tìm được thoả mãn đồng thời tất cả các tiêu chí bạn chọn.
Bạn có thể tìm bằng Google với giao diện đơn giản hơn.

Tiêu đề bài trả lời:

Nội dung:

Thể loại:

Người gửi:

Tiêu đề bài thơ:

Tác giả bài thơ: