Trang trong tổng số 15 trang (146 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] [6] ... ›Trang sau »Trang cuối
Gửi bởi hongha83 ngày 07/12/2011 22:10
(Trên xứ sở sương mù, tôi muốn làm bạn với tất cả mọi người. Tôi cũng muốn mặc cả khi mua hàng. Nhưng từ ngữ của tôi đã hoàn toàn thất bại. Lý do là vì tôi quá ngốc nghếch không hiểu được cách nói chuyện cơ bản dưới đây)
Không
Thế là sai
Tôi không đồng ý
Vâng thưa ngài
Như vậy là đúng
Tôi đồng ý với ngài
Tất nhiên
Các ngươi phải luôn đồng ý
Nhưng cũng khó vô cùng để không đồng ý với tôi
Trong từ điển của Ngươi
Những từ không đồng ý không tồn tại
Và trong từ điển của tôi
Những từ đồng ý không tồn tại
Và như vậy chúng ta
Dùng những ngôn từ giống nhau
Nhưng những cuốn từ điển của chúng ta
Lại khác nhau
Tôi sẽ cẩn thận hơn thưa ngài
Trước khi các ngài không đồng ý
Tôi sẽ đồng ý
Gửi bởi hongha83 ngày 07/12/2011 21:15
Khi tôi nhìn tấm phim chụp X quang
Tôi thấy bộ xương đã dựng lên thân thể tôi
Hình như không phải tất cả những chiếc xương kia thuộc về tôi
Chiếc xương sườn gãy không phải làm bằng thép không gỉ
Hay làm bằng chất dẻo
Cũng không phải là những chiếc rui mái nhà
Để che một linh hồn bên trong mà Chúa trời ban phát
Bụi từ xác chết của cá trống và lươn
Trong mấy chục năm
Cứng lại và đầy lên trong những ống xương
Mà tôi không bao giờ nhìn thấy
Mọi thứ làm bằng bụi
Đã kết lại và cứng lên
Đôi khi rạn vỡ
Và cuối cùng lại tan thành bụi
Những chiếc xương dựng lên thân thể tôi
Cuối cùng lại trở thành cát bụi
Rồi bay như những bông tuyết
Và kết lại
Những chiếc xương sườn của tôi rạn vỡ
Hoặc những chiếc xương khác nữa
Biến thành bụi bay trong không gian
Những hạt bụi này khong thuộc về tôi
Chúng chẳng nhớ gì những cơn đau của tôi trước đó
Những chiếc xương sẽ vỡ vụn và giã biệt tôi
Trong những khu chợ ồn ĩ và trên những đường phố
Nơi mọi người vội vã đi qua và mất hút
Và giữa những cái cây mong manh và xơ xác
Những ngọn gió thổi qua
Cả những ngọn gió cũng không thuộc về một ai trên trái đất
Gửi bởi hongha83 ngày 07/12/2011 02:12
Họ trở nên nhỏ bé hơn
và tiếp tục nhỏ bé
trước khi họ không thể lớn thêm
họ bắt dầu nhỏ lại
Khi họ thích nghĩ về chiến tranh
Họ bắt đầu nhỏ bé
Càng già họ càng nhỏ
Khi ngáp cái cuối cùng họ nhỏ bé hơn
Khi rùng mình sợ hãi vì những cơn ác mộng
Họ lại càng nhỏ bé
Nghe tiếng gõ cửa họ giật mình và nhỏ bé thêm
Lưỡng lự trước tia sáng màu xanh họ trở nên nhỏ bé
Khi nhận ra họ không kịp già họ cũng nhỏ bé đi
Khi họ vùi đầu vào trang báo hàng ngày
Thế giới yên tĩnh vô cùng và họ thêm nhỏ bé
Khi họ nhắc lại những từ đồng nhất như đồng phục họ nhỏ bé hơn
Khi họ chiến đấu với những kẻ thù không nhìn thấy họ thêm nhỏ bé
Khi họ tham gia quá nhiều những cuộc mít tinh giòn rã tiếng vỗ tay họ càng nhỏ bé
Khi họ dự những bữa tiệc trưa của giới quan chức và xỉa răng họ lại nhỏ bé hơn
Khi họ trở nên béo phì và bắt đầu chơi gôn họ lại nhỏ đi
Khi họ dự những bữa tiệc cốctai và uống uýtki họ nhỏ thêm một chút
Khi họ ôm những bà vợ đã quá xồ xề họ nhỏ bé nhiều hơn
Họ đã trở nên nhỏ bé
Cuối cùng họ hoàn toàn nhỏ bé
Họ nhỏ bé hơn cả những con chim sẻ có đôi mắt tinh nhanh
Bay từ mái nhà ra vườn
Và bây giờ họ biết hút thuốc cả khi đeo mặt nạ
Họ biết cười to cả những lúc chẳng đáng cười
Giờ họ biết buồn cả những lúc chẳng có gì buồn
Họ biết sống hạnh phúc cả khi không hạnh phúc
Họ biết ước đoán cả những cơn nóng giận
Họ biết nói ra những gì họ cảm thấy
Họ biết quên đi câu hỏi của mọi người
Họ biết bắt mạch chính mình khi đi ngang nhà tù
Họ biết mang ô khi trời mưa xuống phố
Họ biết hát giọng kim trong những quán ba
Và khi họ làm tình họ biết giảm bớt những vuốt ve mệt nhọc không cần thiết
Ôi sự thât họ trở nên nhỏ bé
Nhỏ bé đến mức nào thấy đủ thì thôi
Tất cả những gì còn lại bây giờ là nghề nghiệp và tuổi tên của họ
Họ đã trở nên nhỏ bé đến mức chẳng ai nhìn thấy họ
Chính thế mà bây giờ họ không thể nhỏ hơn
Gửi bởi hongha83 ngày 06/12/2011 20:42
Trong những hẻm núi sâu
Tôi băn khoăn tự hỏi:
Có từ thuở hồng hoang
Mà chưa ai nhìn thấy
Dưới những gốc thông cổ thụ
Trên những vách núi cheo leo
Có những hòn đá
Và tôi băn khoăn hỏi:
Những hòn đá phủ dày rêu
Đã nằm ở đó khi nào?
Hai nghìn năm? Hai triệu năm hay hai tỷ năm?
Không
Tất cả không phải là như vậy
Nếu những hòn đá kia
Bây giờ mới có người nhìn thấy
Thì nghĩa là từ bây giờ nó mới ở đây
Và vậy hòn đá này
Chỉ mới sinh ra trong khoảnh khắc
Tôi nhìn thấy lần đầu
Có bao hòn đá con người chưa nhìn thấy?
Tôi trèo lên đỉnh núi
Tìm một hòn đá
Gửi bởi hongha83 ngày 06/12/2011 20:31
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi hongha83 vào 06/12/2011 20:32
Nếu người soi vào chiếc gương lồi lõm
Đôi mắt người sẽ nằm ở dưới cằm
Mũi người mọc phía trên đôi mắt
Tai người trên đỉnh đầu giống chiếc tù và
Răng nanh người chìa ra giống răng Dracula
Ôi có phải mặt chúng ta giống mặt Dracula
Hay tất cả vì chiếc gương có lỗi?
Nếu Dracula có đôi mắt dưới cằm
Có cái mũi mọc trên đôi mắt
Trên đỉnh đầu cái tai như chiếc tù và
Và răng nanh mọc chìa ra
Soi vào gương này Dracula nhận thấy
Gã trở thành người có bộ mặt đẹp trai
Có phải mặt Dracula giống gương mặt ấy
Hay tất cả vì lỗi của chiếc gương?
Tôi chỉ có một ước mơ giản dị
Rằng cho đến bao giờ có được một chiếc gương
Để khi soi người thấy giống người
Dracula soi vào thấy giống Dracula
Gửi bởi hongha83 ngày 06/12/2011 19:42
Ôi, cây thông già
Được bảo vệ trong khu vườn
Trước Trung tâm Saemaul
Đã hàng trăm năm rồi
Người đứng đó không hề thay đổi
Vòm lá toả bóng mát
Và vang lên tiếng gió ngày ngày
Có thể nhựa cây đã khô
Và những chùm rễ quá nhiều đau ốm
Nhưng con người nơi đây
Không ai nghĩ rằng người đã quá buồn phiền, mệt mỏi
Kể cả phần thân người chìm trong sỏi đá
Và họ tìm mọi cách
Để cho người đứng mãi nơi này
Có thể không vì nỗi khát khao
Nhưng chẳng có gì minh chứng hơn tuổi thọ
Ta biết người đã từng mơ ước
Một lần được gục xuống và yên nghỉ
Có thể người lại đứng lên
Sau nhiều thế kỷ
Nhưng chẳng có ai xua tan được sự mệt mỏi của người
Ôi nhìn kìa, tuyệt diệu làm sao
Cuối cùng thì người cũng khép lại những con mắt xanh
Sau hơn một trăm năm không lúc nào nhắm mắt
Và người chìm vào giấc ngủ khi đang đứng
Với những cành màu đỏ gục xuống của người
Gửi bởi hongha83 ngày 06/12/2011 19:28
Được mang trên những ngọn gió thu
Bầy chuồn chuồn bay lên cao
Khi lá cây rụng xuống
Tiếng hót bầy chim giờ tở nên cay đắng
Những vòm cây phủ đầy sương trắng
Ngày ra đi trong những bước vội vàng
Những bông tuyết đầu mùa đã lặng lẽ rơi
Tiếng gọi nhau của bầy chim di cư chìm vào im lặng
Những quả đồi mùa đông vùi sâu vào bóng tối
Trái đất ngủ và không buồn thức dậy
Dẫu mặt trời đã mọc phía đông
Khi những miệt vườn rộn rã tiếng chim
Phù phép những bông hoa bùng nở
Bầy chim gáy gù miên man, da diết
Thôn quê buồn khe khẽ sáng dần lên
Những ngọn núi hiện ra rực rỡ
Khi mùa hạ ngập tràn trên mặt đất
Những bài ca của ve và lũ côn trùng
Đổ như suối vào những miền cây lá
Trái đất quá nồng nàn, rạo rực
Và trong ký ức bập bùng của tôi, lũ bướm
Vừa ra đời hôm qua giờ lộng lẫy bay
Gửi bởi hongha83 ngày 06/12/2011 01:45
Và bây giờ nếu
Một nhà thơ không nghĩ gì ngoài những bài thơ
Một chính trị gia không nghĩ gì ngoài chính trị
Một thương gia không nghĩ gì ngoài buôn bán
Một công nhân không nghĩ gì ngoài lao động
Một quan toà không nghĩ gì ngoài luật pháp
Một người lính không nghĩ gì ngoài chiến tranh
Một kỹ sư không nghĩ gì ngoài nhà máy
Một nông dân không nghĩ gì ngoài nông trại
Một viên chức không nghĩ gì ngoài văn phòng
Một học giả không nghĩ gì ngoài nghiên cứu
Và tất cả nếu như vậy
Trái đất sẽ trở thành thiên đường
Nhưng hiện thực vẫn là hiện thực
Và nếu không một ai nghĩ đến mối liên hệ
Giữa thơ ca và chính trị
Giữa chính trị và buôn bán
Giữa buôn bán và lao động
Giữa lao đông và luật pháp
Giữa luật pháp và chiến tranh
Giữa chiến tranh và nhà máy
Giữa nhà máy và nông trại
Giữa nông trại và văn phòng
Giữa văn phòng và nghiên cứu
thì sẽ chẳng có gì
ngoài những tờ giấy vụn và
quyền lực và
tiền bạc và
những tiếng nổ và
những nhà tù và
những đổ nát và
những suy đồi và
những đàn áp và
những thống kê số học
sẽ tồn tại
Gửi bởi hongha83 ngày 06/12/2011 01:35
Không một gợn mây
Va bầu trời mùa thu thẳm xanh trống rỗng
Không có gì bao bọc trái đất
Không có gì che phủ bầu trời
Chỉ nắng trải mênh mông
Và gió thổi
Trái tim tôi bức bối
Phải chăng cần một chiếc lá vàng rơi qua bầu trời?
Lời cầu nguyện bao giờ được ban phát?
Và như có một mệnh lệnh
Tất cả được xoá sạch
Không một gợn mây
Bầu trời mùa thu thẳm xanh hiện ra nỗi sợ hãi mơ hồ
Gửi bởi hongha83 ngày 04/12/2011 03:38
Khi tôi nhìn núi phủ đầy tuyết trắng
Máu tôi réo sôi
Khi tôi nhìn những rừng tre xanh
Cơn tức giận của tôi bùng cháy
Dưới những cây tre kia
Dưới ngọn núi kia
Mặc dù thế máu đỏ tôi vẫn chảy
Và nơi kia trên cánh đồng xa
Núi dựng lên, chuyển mình, uốn lượn
Và trôi về một chốn xa xôi
Một tiếng kêu
Một ngọn cờ
Trước đôi mắt rực lửa
Sự hào nhoáng của những bộ đồng phục biến mất
Chiếc hái cắt cỏ hoen gỉ, sự nghèo đói bao đời
Cái ôm nhau nức nở và lời hứa trở lại
Tất cả đã ra đi, nhưng tiếng kêu khóc
Vẫn vọng lên trong trái tim tôi
Giống những dòng hải lưu
Chảy dưới mặt suối đóng băng,
Tất cả đã ra đi
Nhưng giống như sức mạnh của nước
Đã trở về, rền vang những giọng nói
Không cho tôi tồn tại
Những bài ca cũ
Khi tôi nhìn những đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng
Máu tôi réo sôi
Sự tức giận của tôi bùng cháy
Trong cái nhìn những rừng tre xanh
Mặc dù vậy, vẫn sống, vẫn chuyển động
qua trái tim tôi là ngọn núi Chiri
Trang trong tổng số 15 trang (146 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] [6] ... ›Trang sau »Trang cuối