Trang trong tổng số 3 trang (21 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] ›Trang sau »Trang cuối
Gửi bởi hongha83 ngày 18/05/2008 03:39
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi hongha83 vào 18/05/2008 07:44
Xưa có vua Y-vơ-tô
Ít lưu danh sử sách
Thường ngủ sớm dậy trưa
Ngủ ngon giấc, dẫu chẳng lẫy lừng
Theo truyền miệng
Gian-nơ-tông chụp lên đầu vua
Chiếc mũ lông giản dị làm vương miện
Ô! ô! ô! A! a! a
Ông vua nhỏ ấy thật là tốt ghê!
La! la!
Ngày ngài ăn bốn bữa
Trong lâu đài lợp rạ
Cưỡi con lừa, bước một, ngài đi
Khắp đó đây vương quốc
Vui, giản dị, tin vào điều tốt
Hộ vệ ngài chẳng có gì hơn
Một chú chó con
Ô! ô! ô! A! a! a
Ông vua nhỏ ấy thật là tốt ghê!
La! la!
Ngài chẳng thích chi tốn kém
Ngoài rượu uống hơi nhiều
Nhưng để cho dân sung sướng
Vua cũng cần sống chứ sao
Ngài ngồi bàn, chẳng cần quan thu thuế
Rượu mỗi thùng ngài lấy một ca
Làm thuế
Ô! ô! ô! A! a! a
Ông vua nhỏ ấy thật là tốt ghê!
La! la!
Với con gái các nhà gia thế
Ngài khéo làm họ vui lòng
Nên thần dân, hàng trăm lý do có đủ
Để gọi ngài là cha của họ.
Và ngài có triệu tập chư hầu,
Mỗi năm bốn lượt, chẳng qua
Để đạn không, đem bắn thôi mà.
Ô! ô! ô! A! a! a
Ông vua nhỏ ấy thật là tốt ghê!
La! la!
Chẳng mở mang thêm đất nước.
Ngài là một lân bang tốt
Và gương mẫu cho các vị đế vương,
Ngài lấy vui chơi là làm luật pháp,
Mãi đến lúc ngài băng hà
Lúc đem ngài đi chôn cất
Nhân dân mới nhỏ lệ sa
Ô! ô! ô! A! a! a
Ông vua nhỏ ấy thật là tốt ghê!
La! la!
Ngày nay mọi người còn giữ bức chân dung
Của vị vua tốt thay và xứng đáng:
Trên biển hàng một quán rượu
Nổi danh nơi tỉnh lẻ,
Và thường khi, những ngày lễ,
Dân chúng vừa uống vừa hát ca
Trước quán rượu nhà.
Ô! ô! ô! A! a! a
Ông vua nhỏ ấy thật là tốt ghê!
La! la!
Gửi bởi hongha83 ngày 17/05/2008 19:31
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi hongha83 vào 17/05/2008 19:55
Trên phố phường chỉ thấy
Ngoài mật thám, sen đầm
Những cụ già lệ chảy
Những mẹ goá con côi
Pa ri khốn khổ rồi
Kẻ sung sướng cũng sợ
Toà án binh khắp nơi
Và trên đường máu đổ
ĐIỆP KHÚC
Ừ, thế nhưng
Tình thế chuyển rung
Ngày khổ đau sẽ hết
Liệu trận phục thù sấm sét!
Khi người nghèo đứng vùng lên
Những báo chí nơi quận cũ
Bọn cướp biển tật nguyền
Bọn hãnh tiền nhờ số đỏ
Bọn nịnh bợ lắm mề đay
Bọn chứng khoán và ma cô đầu phố
Tình nhân của lũ gái hư
Nhung nhúc như mụn lở
Trên thây người chiến bại hôm nay
Chúng truy lùng xích xiềng bắn giết
Những gì chúng tóm được trong tay
Bên người mẹ em bé gái thơ ngây
Hay em nhỏ trên cánh tay ông cụ
Và lá cờ đỏ xưa kia
Được thay bằng khủng bố
Của lũ người giá áo túi cơm
Nô bộc của đế vương vua chúa
Chúng ta bị giao cho quân giả dối
Những Mắc Ma hông, Đuy-păng-lu,
Nước thánh sẽ được tưới như mua
Hòm quyên tiền tha hô đầy ắp
Ngày mai đây anh chơi tới tấp
Rạp Xanh Ơ-xtát và Ô-pê-ra
Lại đua nhau mở hội tài hoa-
Và nhà lao, người tù chật ních
Ngày mai đây, những gái giang hồ,
Những phu nhân vùng ngoại ô sang trọng
Sẽ đeo trên cổ áo bồng xinh
Hình súng trường và những trống nhà binh.
màu tam tài in hình trên tất cả,
Trong khi đó, Păng-đo dũng cảm
Vẫn bắn chết con cháu chúng ta.
Ngày mai đây, đội quân cảnh sát,
Sẽ như hoa tô đẹp phố phường,
Với lý lịch vênh vang tự đắc,
Khẩu súng ngắn đeo trễ bên sườn
Còn chúng ta, không bánh, không việc làm,
Không vũ khí,
Là những người bị thống trị
Bởi mật thám, sen đầm,
Quân giết người và giáo sĩ
Nhân dân ta sẽ còn đeo mãi mãi
Chiếc vòng cổ, khổ cực nhục nhằn?
Đến bao giờ những lũ quân nhân
Còn giữ chỗ ăn trên ngồi trốc?
Đến bao giờ bè lũ thánh thần
Còn tưởng ta là ngựa trâu hèn hạ?
Và bao giờ mới có
Nền Cộng hoà của Công lý và Lao động vinh quang?
Gửi bởi hongha83 ngày 17/05/2008 12:28
Tặng công dân dũng cảm nữ cứu thương phố Fontaine-au-Roi, ngày chủ nhật 28-5-1871
Bao giờ đến mùa anh đào
Hoạ mi vui và con sáo mỉa mai
Sẽ vui như tết
Đầu óc dại điên, những cô gái đẹp
Những chàng trai yêu, ánh nắng trong tim
Bao giờ đến mùa anh đào
Sáo mỉa mai sẽ hót hay hơn nữa
Nhưng mùa anh đào sao ngắn ngủi
Từng đôi gái trai cùng hái, mơ màng
Những bông hoa tai
Những trái anh đào tình yêu tựa những bộ áo dài
Rơi dưới lá như những giọt máu đỏ
Nhưng mùa anh đào sao ngắn ngủi
Ta hái và mơ màng những san hô buông rủ
Bao giờ đến mùa anh đào
Những ai sợ đau khổ của yêu đương
Hãy lánh xa những cô gái đẹp
Tôi chẳng ngại những dày vò cay nghiệt
Tôi chẳng sống mà không buổi đau thương
Bao giờ đến mùa anh đào
Ai rồi cũng sẽ buồn bã yêu đương
Mãi mãi tôi sẽ yêu mùa anh đào
Về mùa ấy, tôi giữ trong tim
Một vết thương rộng mở
Và nữ thần Hạnh phúc đã đến với tôi
Chẳng bao giờ làm dịu nỗi thương đau
Mãi mãi tôi sẽ yêu mùa anh đào
Và kỷ niệm tôi còn giữ trong tim
Gửi bởi hongha83 ngày 17/05/2008 03:22
Đây lò sát sinh, đây lò thịt! Người bị bắn
Lăn xuống hố sâu, từ bức tường đứng thẳng
Này nơi bọn giết người chất đống xác vô danh
Không thấy tương lai mà chúng không thể nào chôn được
Mười lăm năm rồi, Pa-ri vẫn một lòng chung thuỷ
Vẫn đặt vòng hoa nơi mồ chiến sĩ
Hãy xây một chiến luỹ
Làm Đài kỷ niệm Công xã Pa-ri
Các bạn ơi, Đài chỉ cần một đống đá
- Cái kiểu cách dành cho bọn rởm đời
Và trên đống đá thô sơ, dây leo phủ đầy hoa lá
Đơ-lê-cluy-dơ giản dị, đi đến cái chết, hiên ngang
Và quanh anh, những thi hài trong áo khoác màu nâu đậm
Và phụ nữ, trẻ em bị bắn giết, moi gan
Đài phải làm sống lại Công xã
Đài của chiến sĩ Pa-ri!
Đài phải là bằng chứng của chế độ bạo tàn tư bản
Cướp công lao và sinh sản dân nghèo
Trong tay chúng, những sợi chỉ rối bời
Để gỡ ra, chúng bắn giết loài người
Khi người nghèo vạch trần thắng lợi ấy
Dồn đến chân tường bọn tư sản béo đầy
Đài phải là bản cáo trạng lâm ly
Đài của chiến sĩ Pa-ri!
Trên mỗi phiến đá, bạn ơi, hãy khắc
Một ngày chém giết, hay tên tuổi một người đã hi sinh
Mỗi phiến đá phải là một trang sử nghiêm minh
Tố cáo vòng nô lệ, và thét lên đòi đập nát
Và như tiếng mõ, giục giã nổi lên bão táp
Của người đói rách, kẻ uất hận, người bệnh tật
Đài phải kêu gọi báo thù
Đài của chiến sĩ Pa-ri!
Gửi bởi hongha83 ngày 14/05/2008 00:05
Ôi trái đất! từ bán cầu này sang bán cầu kia rung chuyển
Ngày 18 tháng 3, ngày Véc-xay
- Quá khứ - xông vào Pa-ri - Tương lai
Để trừng phạt, vì Pa-ri anh dũng quá lâu rồi
Thành Ba-bi-lon giàu có, rã rời, ô uế
Đã yếu hèn với 20 năm Đế-chế
Cung điện hôi mùi xạ, trại lính xông men
Nơi kéo lê và ngự trị Mét-téc-ních với Ma-tin
Quần chúng do quản tượng dắt đi, chẳng bằng con vật
Bằng biểu quyết và bằng cả dùi cui
Bỗng đột nhiên, thanh đoản kiếm giắt lưng đai
Với hiệu kèn năm 93 vĩ đại
Pa-ri, nhiệm vụ khổng lồ nắm lại
Dựng nền Cộng hoà từ chiến bại đau thương
Đã khạc ra Hậu Đế chế và hạ bệ
Bô-na-pác và chính quyền như một cục phân dơ
Biện pháp chừng quá đáng với Nghị viện Boóc-đô
Kẻ vừa từ trong bọc chui ra, đã muốn
Phi thủ đo hoá Pa-ri và cầu viện
Giặc xâm lăng, dể chặt đầu cách mạng
Từ lớp người ngoan cố, cuộc đầu phiếu đã đưa ra
Một lũ người ngợm dại khờ
Từ trước thời Hồng thuỷ. Và đã bất ngờ trở lại
Những xác ướp đã chết khô rồi
Căn bã cuả những năm 1815 và 30
Những kẻ tầm thường, đầy lòng tin, nhưng tính tình nfang ngược
Thật đã rõ ràng - Những kẻ quê mùa tột bực
Vui lòng nhả bốn tỉnh An-dát và sáu sông Ranh
Và 30 tỷ - thật là ngu muội
Để đặt một lão khờ ở Tuy-lơ-ri già cỗi
Chi-e nhãi nhép, thần thánh của hội nghị tí hon
Đang mưu đồ kế hoạch, âm mưu dụng võ
Nó nói: "Lũ người đê tiện, ta hãy ra tay khủng bố
Ở thân già này người tư sản đặt lòng tin
Và sẽ cúi rạp mình đón một vị cứu tinh
Và ta đã đến. Ta đã từng chinh phục
Đặc ân của phổ thông đầu phiếu mà ta từng cắt cụt
Đóng vai con ma đỏ và kẻ bình dân
Nào, hãy thả câu chính quyền trong máu và nước đục"
Rạng ngày ra, quân đội tấn công Mông-mác:
Bị phục kích, muôn người như một
Cả Pa-ri tuyên bố Công xã giữa đô thành
Chiến thắng! Một tiếng reo vui, một tiếng hoan hô vang dội
Trong nhân dân. Một chân trời mới
Sáng bừng. Nhô lên từ sương mù Đế-chế
Và từ khổ nhục, chúng ta thấy trời cao và không khí của ta
Những chương trình bình đẳng, trong bao khối óc, nở hoa
Vũ khí cầm tay, nhưng trái tim giải giáp
Ôi công lý! Công xã khẳng định nguyên tắc:
Mọi người vì mình, mình vì mọi người, và điển hình
Của trật tự xã hội mai sau, trên vòm cổng
Xoá bỏ: "Sở hữu" và thay bằng "Lao động"
Đúng thế, Pa-ri hoan hô Người! Trên trái đất
Người soi sáng Hỗn mang
Người là linh hồn, khối óc và thịt xương
Của người vô sản
Nhân dân cảm rõ tinh thần
Của các nhà tư tưởng xã hội, chữ dù không hiểu
Khi Người nói: "Hỡi người lao động, anh chẳng là chi
Và anh phải là gì" Họ hiểu
Mọi người hăng hái bắt tay vào việc
Những đội quân liên hiệp
Những khu ngoại ô, các người vác súng, mặc va-rơi
Tiến lên và đã chết
Ôi các cụ già dẫn đầu, hùng vĩ
Tuyên truyền chiến sĩ
Những người thất bại âm thầm tháng sáu, ba tháng lầm than
Kéo dài 20 năm đằng đẵng
Ôi Công xã huy hoàng, bị người đời nguyền rủa
Người đã thấy trên chiến luỹ
Hội Tam điểm, huy hiệu chói lào
Dựng những ngọn cờ
Khi sinh nở, người đàn bà có dũng cảm
Đẻ đau
Chị đã yêu, đã nói, đã chết và tung lên trong bão táp
Luồng điện chớp
Tai hại thay thần tượng của nước Pháp
Na-pô-lê-ông Bô-na-pác
Tên xứ Coóc, thần giả của bạo tàn
Đã ngã trên đống bùn nhơ nhớp
Trong hai tháng, Người chẳng thể lật đổ những ngục Bax-ti
Song những sắc lệnh của Người chẳng mất đi
Những người lao động, những ai ăn bánh mì đen, mặc áo rách
Sẽ thi hành, một ngày kia
Người không chiếm Ngân hàng. Ôi lầm lỗi
Đáng lý Người phải đổi thay thế giới
Người biết chăng, muốn kẻ địch đầu hàng
Phải tước vũ khí kẻ địch
Tất cả bon người sang trong ấy, chúng và họ hàng chúng muốn
Băng ngập trong thịt ta, tay móc túi ta
Bọn cho vay nặng lãi, tụi lính tẩy, quân phóng đãng, lũ thầy tu
Bị bắt tay trong bị, còn kêu:"Ối, kẻ cắp!"
Cầm cờ đỏ đi đầu, chúng ta, con cháu của cha ông
Ổ rắn độc, lẽ phải đập tan
Tối 18 tháng ba nhưng ta đã không làm
Chúng ta không biết căm thù! Nhưng rõ ràng tội lỗi
Khi buông tha hổ báo, hổ lang và lũ sói
Nào Nu-mê-a, nào cột bắn Xa-tô-ri, Cay-en
Hãy tha thứ cho những con người đại độ! Rồi trên bầu trời đen
Chớp giật, thành luỹ nhả đạn, pháo đài sấm dậy
Pa-ri lại chìm trong kinh khủng những vòng vây
Sư tử bị thương, lại sa vào cùng một cạm bẫy
Tuần lễ đẫm máu, ta có sẽ nói không?
Khi nghĩ tới, mắt ta thấy Công xã, một dòng sông
Máu đỏ! đỏ và đầy khói toả - máu của tim ai
Máu của ngàn vạn con người
Phụ nữ, ông già mà bọn đao phủ phanh thây
Những người chết và những thương vong bị "anh hùng" giày xéo
Cuộc chém giết tháng sáu chỉ là trò trẻ con
Trận tàn sát đổi thay vũ khí - tiến bộ hơn
Chẳng phải bắt được ai là chém giết
Với liên thanh, chúng giết hàng loạt
Vườn hoa thành lò sát sinh. Công viên thành nghĩa địa
Những giày ống nhúng trong máu từng vũng đọng
Các sĩ quan họp thành toà án binh
Chúng muốn ra tay công lý
Và từng xâu - một kỳ công! giữa cốc cô-nhắc và áp-xanh
Cho các "cối cà phê"
Đấy thành tích của ngươi, tư sản; đấy, quang vinh
Đấy, một bức hoạ lịch sử kiêu hãnh cho bảo tàng
Ôi, sao người không còn sống, hỡi hoạ sĩ vĩ đại
Đã sáng tác "Bè Mê-đuy"? phải có một bầu trời đỏ rực
Một màn lửa, một đô thành bị cướp bóc
Cho kẻ chiến thắng - một lũ phá hoại tan hoang
35 000 người chết phơi thây trên sàn
Nơi nhà xác. Một đoàn tù nhân chân đất
Xuống thuyền tù tội
Những cậu ấm chửi kẻ bại trận, quần áo tả tơi, đẫm máu
Những cô chiêu lấy mũi ô xiên vào thịt
Giữa quang vinh tột độ, xa xa điện Păng-tê-ông
Của tội ác, và Pha-vrơ, Chi-e, Mắc Ma-hông
Những cường đạo của Nhà nước, lũ côn đồ giáo sĩ
Ôm hôn nhau, giữa lửa pháo hoa
Và cuối lớp, bọn cấp tiến thẹn thò
Đang phủi tay giũ tội. Hỡi Công xã, chính chúng
Là thủ phạm. Chúng đã hèn hạ phản bội Pa-ri
Trên một khung đen, Tương lai sẽ đọc: "Cổng vào của bọn Véc-xay"
- Sao lại đổ thêm dầu vào lửa!
Lời Pruy-đom. Trật tự đã vãn hồi, nhờ ơn Chúa
Lấy danh Chúa, vẫn một điệu ca lếu láo
Trật tự ấy là vô trật tự và chúng ta đã đập tan
Hãy lấy Chúa trong sự việc và xử tên bị cáo
Nhờ ơn Chúa, kẻ luôn luôn tòng phạm
Của tất cả phường huỷ diệt
Nhờ ơn Chúa, tên chóp bu cảnh sát
Của quân bóc lột, bọn giả nghĩa giả nhân
Nhờ ơn Chúa tối cao
Trật tự tinh thần lại vào nền nếp
Và mọi sự đi đến suy đồi!
Nhờ ơn Chúa, trật tự vãn hồi!
Nhờ ơn Chúa, mọi sự lại vào khuôn phép
Tư duy cạn nguồn
Bầy chó dại cắn bậy, cắn càn
Người bị cắn im tiếng
Luật giới nghiêm bịt miệng
Và nước Pháp, tinh thần suy yếu
Ngủ thiếp đi, sau lần sẩy thai
Nhờ ơn Chúa, trật tự vãn hồi!
Nhờ ơn Chúa, Ru-ve và phe cánh
Bọn tướng tá sát nhân
Và đứa con của truyền thuyết hoang đường
Âm mưu làm đảo chính
Để thít chặt thêm chiến thắng
Lão già từng bị hạ, chúng đưa lên
Giữa nỉ non tiếng sáo của quang vinh
Nhờ ơn Chúa, trật tự vãn hồi!
Nhờ ơn Chúa, lũ gái giang hồ
Đít vắt ve, búi tóc phất phơ
Trước các gia đình, chưng diện
Nơi đại lộ, quán cà phê
Những Cô-ra Piếc-gia tăng trò bịp
Nhiều kẻ yếu hèn bị rút ruột
Hàng triệu bạc, tiền của người cha đã qua đời
Nhờ ơn Chúa, trật tự vãn hồi!
Nhờ ơn Chúa, kìa đen xì con bạch tuộc
Vươn vòi bóp nghẹt
Trong dốt nát bó buộc
Con cháu chúng ta
Thanh niên trở thành chín nẫu
Đứa con thơ, bẩn thỉu, gầy gò
Sẽ bú sữa ở dòng Xa-lét
Nhờ ơn Chúa, trật tự vãn hồi!
Nhờ ơn Chúa, ta bị đè bẹp
Người chẳng là đinh ốc của máy ép đó sao!
Muốn xoá bỏ hết
Phải phá thần tượng, đập bình hương
Công lý hãy ra đời và khoa học, lớn lên!
Sáng tạo các người, con người thêm cao quý
Sẽ nói được với lương tâm
Nhờ ơn Chúa, trật tự vãn hồi!
Trật tự vãn hồi! nhưng, hỡi bọn hút máu xưa kia
Bằng việc sát nhân, túi ngươi khâu có chắc?
Ngươi có tưởng, khi Công xã chọc thủng ngôi nhà mục nát
Lại lấp chỗ hổng bằng một khoá bảy năm?
Còn các ngươi, người của trật tự và lý thuyết hay ho
Bọn phán quan ẩn dưới lớp da tư sản
Các người có tưởng rằng, khi tiêu diệt Công xã Pa-ri
Chúng ta sẽ trở thành lũ người nổi loạn An- bi?
Ôi thế giới già nua hấp hối mà La-mã hai lần làm thối rữa
Đầy giả nghĩa giả nhân và tinh thần nô lệ
Ngươi có tưởng, khi diệt được trăm nghìn người
Là có thể ngủ ngon trên gối yên lành?
Bởi vì những anh hùng vẫn ung dung hút thuốc
Khi chết ở Xa-tô-ri, chết hẳn rồi vẫn kiêu hãnh hiên ngang
Vì để tô son cho lịch sử lạc đường
Ngừi làm ô uế xác họ, trên những tờ báo huyênh hoang
ởi vì người đầy sang mãi Ca-lê-đô-ni
Hàng nghìn người thất bại, để luppn luôn và mãi mãi
Hành hạ họ trong âm thầm hấp hối
Bởi những tên cai ngục, những ngày khát đói
Bởi vì nắm được chúng ta, những người bị án tử hình vắng mặt
Ly tán trong lưu đầy, không việc làm, đói khát
Vì để đánh lừa quần chúng và làm bọn giàu sợ điên lên
Ngươi đem chúng ta ra làm ngáo ộp
Bởi vì Giuyn Ph-vrow bắn chết Mi-li-e
Gác-xanh, hay Bi-li-o-rê và Moa-lanh
Bởi vì những bộ óc anh minh không còn nữa
Đuy-van, Phlu-răng-xơ, Phe-rê, Đơ-lê-cluy và Vác-lanh
Bởi vì sau cơn sốt là mệt lả
Người nói: "Thế là xong, ngủ nào, nghỉ ngơi thôi
Ta bịp chúng bằng hứa suông ân xá
Lũ hổ hôm qua sẽ liếm gót ngày mai"
Ngươi nói: "Bảo vệ". "Bảo vệ gì? Mỡ nhầy và cáu ghét
Giàu có dành cho người sung sướng, và cơ cực cho kẻ nghèo hèn
Và say tội ác, yêu tinh hỡi, ngươi tưởng được ngủ yên
Ôi xã hội cũ, ngươi sẽ không ngủ được
Tiếng mõ sẽ khuấy động những đêm kinh hãi
Cứ nuôi mãi những tên lính, mật thám, thầy tu
Trước Thượng Đế, hãy chắp hai tay đẫm máu
Đọc Công-phi-tê và lẩm nhẩm Crê-đô
Ngươi sẽ không ngủ được. Bao trang chồng chất
Lòng độc ác của ngươi còn được bao che, tội của ngươi chưa bị trừng phạt
Nói tóm gọn: một bữa tiệc thịt người
Chỉ có hai phe: kẻ ăn thịt người và người bị ăn thịt
Ngươi sẽ không ngủ được, chẳng khi nào ta lùi bước
Những bước dài đang tiến nhanh đến giờ trừng phạt
Ngươi có thể kêu:"Cháy!", và cứ cháy nhà của ngươi
Dù tát cạn biển, ngươi không thể nào dập tắt
Đâu phải dầu lửa, không, đó là thịnh nộ
Của các dân tộc bùng lên. Cơn giận khắp nơi đang ủ
Hãy bốc tận trời, phẫn nộ của nhân dân!
Đám cháy vĩ đại! cả loài người bốc lửa!
Thú tội đi, hoặc chết! Lựa chọn đi, lửa bén rồi!
Phải đánh quỵ mi vì hạnh phúc loài người
Hãy ban sắc lệnh; Bình đẳng, Công xã, Cờ đỏ
Chỉ có thế, ta ân xá cho ngươi! Muốn không, ngươi?
Gửi bởi hongha83 ngày 13/05/2008 18:33
Ôi gió rét, cứ thổi, và tuyết ơi, rơi mãi!
Dưới màn sương buốt, người chết, ta sẽ gần hơn
Đêm cứ tối và ngày ngắn lại
Những xác lạnh đếm thời gian bằng mùa đông rét mướt mà thôi
Dưới mây mù ảm đạm
Ta yêu cành thông xanh vươn thẳng
Những cành cây trong gió lung lay
Và rên rỉ giữa trời mây
Những ai đã xuống sâu bóng tối
Chẳng bao giờ trở lại với chúng ta
Những người ấy ngủ ngon lành mãi mãi
Từ bao ngày hoặc mới hôm qua
Khi nào, như tấm khăn tang
Liệm người chết để đem chôn
Kỷ nguyên này cũng cuốn chúng ta tất cả
Như tấm áo choàng?
Như hạt giống sẽ trở thành bông lúa
Trên đất này máu rỏ
Tương lai rạng rỡ sẽ lớn lên
Dưới mặt trời đỏ buổi bình minh
Ơi gió rét, cứ thổi, và tuyết ơi, rơi mãi
Dưới màn sương buốt, người chết, ta dễ gần hơn
Đêm cứ tối và ngày ngắn lại
Những xác lạnh đếm thời gian bằng mùa đông rét mướt mà thôi
Gửi bởi hongha83 ngày 13/05/2008 18:12
Đêm: người ta đi từng từng lớp lớp
Khắp đại lộ, miệng hát: Hoà bình!
Bọn chó săn hèn mạt vẫn mò rình
Ôi, tự do chẳng bao giờ người đến được?
Tiếng đầu gậy đập nặng nề trên đường phố
Vang dậy. Kẻ cướp muốn mãi mãi đứng trơ
Muốn dìm cành nguyệt quế héo tàn trong máu đỏ
Phải chiến đấu, dù nước Pháp chìm trong đau khổ
Trên lâu đài, mi có thấy đoàn người đi, quân khốn khổ
Mi sẽ chết. Mi có thấy, trong giấc mơ ghê sợ
Những người đi, trong đêm tối, tựa bóng ma?
Mi có nghe chăng tiếng Paris máu rỏ?
Tiếng chân bước theo nhịp điệu lạ kỳ
Đoàn người khổng lồ, bước qua cái chết, cứ đi
Kẻ cướp Xê-da tăng gấp mười số lính
Và, để đánh nước Pháp, nó mài dao
Bởi chúng muốn giao tranh, gây cuộc binh đao
Hỡi nhân dân, vẫn cúi đầu, tê tái
Chống bạo tàn, để đấu tranh, hãy đoàn kết lại
Bô-na-pác hay Ghi-ôm, sẽ cùng chung số phận mà thôi
Gửi bởi hongha83 ngày 13/05/2008 11:00
Tặng Louise Michel
Khu ngoại ô, khói công nghiệp mù sương bốc
Ầm ầm máy dệt, người lúc nhúc
Nơi sống hai chị em có mái tóc vàng
Như những đoá tầm xuân, Madelaine và Marie
Lớn lên trong thành phố hại độc
Trong trắng, hát như chim, rộn tiếng cười
Con người đã giết hại hai cô gái
Ôi! tất cả chúng ta phải hổ thẹn!
Giường nhà thương có những vết nhăn vải liệm
Madelaine đã chết giữa tuổi hai mươi
Gầy giơ xương, trước khi trút đất
Đắp thân hình tấm khăn liệm của mùa xuân
Thẻ nàng đây... một cô gái làng chơi
Vui chơi ư... Hãy nhìn thành phố đầy cống rãnh
Trước mắt ta một em bé chết chìm
Ôi! tất cả chúng ta phải hổ thẹn!
Marie cũng trong trắng vô ngần
Đã nếm trải lao động phũ phàng kiệt sức
Trên mộ chung, mấy cụm hoa cam
Cánh héo tàn là lâu đài kỷ niệm
Chiếc kim đan nặng trĩu bàn tay
Vì mấy xu, Marie đã bao đêm mòn mỏi
- Nạn nhân còn trinh bạch, - chết bên khung cửi
Ôi! tất cả chúng ta phải hổ thẹn!
Ôi Marie xưa kéo sợi, xe len
Hãy yên nghỉ những ngày tàn dang dở
Và yên nghỉ nữa hỡi Madelaine đáng thương
Ra khỏi giường, đã ngã xuống đường
Và mỗi ngày, Madelaine và Marie có biết
Khi hàng nghìn người, như hai em, ngã gục
Mà trái tim ta lặng yên, không nói:
Ôi! tất cả chúng ta phải hổ thẹn!
Gửi bởi hongha83 ngày 12/05/2008 11:55
(Ngục Vec-xay tháng 11-1871)
Hỡi ngày, hỡi tháng hãy trôi qua
Cỏ xanh hãy mọc trên người đã chết
Hãy sụp đổ, những gì mới sinh ra
Thuyền ơi thuyền, rời bến, hãy đi xa
Ôi đêm thẳm, hãy đi, đi nữa
Hãy tan thành mảnh vụn, non cao ơi
Từ ngục tù, từ mồ sâu, sóng cả
Người lưu đầy, người chết, trở về đây
Các lớp người chúng ta sẽ trở lại
Khắp nẻo đường ta kéo trở về đây
Những bóng ma hận thù, từ bóng tối
Trở về đây, anh em hỡi, tay cầm tay
Có những người trùm khăn liệm, da tái nhợt
Những người còn rớm máu trên thây
Xanh xao dưới màu cờ đỏ chói
Những thương vong, lỗ thủng bên sườn
Thế là hết: những người gan dạ
Các bạn ơi, giờ đây đã ngã
Chỉ còn kẻ nô lệ cúi luồn
Chỉ còn kẻ phản bội. hèn ươn
Hôm qua tôi còn thấy các anh
Những người con của một dân tộc quang vinh
Hiên ngang, như ông cha xưa, hiển hách
Bước đi, bài Mac-xây-e trong khoé mắt
Các anh ơi, trong cuộc chiến đấu lớn lao
Tôi yêu các anh đầy bầu nhiệt huyết
Tôi yêu cây súng đỏ nổ vang rền, bất tuyệt
Tôi yêu lá cờ bay trước gió xôn xao
Gửi bởi hongha83 ngày 12/05/2008 09:45
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi hongha83 vào 12/05/2008 11:33
Tặng Tê-ô-phin Phe-rê, án tử hình
Nếu tôi nằm nơi nghĩa trang ảm đạm, một ngày kia
Các anh ơi, hãy rắc trên mồ em gái nhỏ
Những bông hoa cẩm chướng đỏ
Niềm hi vọng của tương lai
Đế chế trong những ngày tàn tạ
Khi nhân dân thức tỉnh
Cẩm chướng đỏ hé nụ cười
Cả vũ trụ lại sinh sôi
Hôm nay, hoa hãy nở trong bóng dày thăm thẳm
Những nhà tù tối đen, ảm đạm
Hoa hãy nở bên người tù im lặng
Hoa hãy bảo giùm chúng tôi vẫn một tấm lòng son
Hoa bảo giùm thời gian đi thấm thoắt
Và tất cả là của tương lai
Kẻ chiến thắng hôm nay mặt mày xám ngắt
Sẽ chết đi, và người chiến bại có ngày mai
Trang trong tổng số 3 trang (21 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] ›Trang sau »Trang cuối