Trang trong tổng số 3 trang (23 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Sijo 5 (Hwang Jin-i): Bản dịch của Vũ Thị Thanh Tâm

Núi hôm nay vẫn là núi cũ
nhưng nước này đâu phải nước xưa
Suốt đêm ngày nước kia chảy mãi
hỏi đâu còn nước của ngày xưa!
Nhân kiệt cũng hệt như nước chảy
một đi rồi, chẳng trở về đâu!


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Sijo 3 (Hwang Jin-i): Bản dịch của Vũ Thị Thanh Tâm

Núi xanh là ý em
nước biếc - ấy tình chàng
Nước đi là đi mãi
Núi một chỗ không rời!
Nước cũng hoài nhớ núi
khóc sụt sùi chảy trôi


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Sijo 2 (Hwang Jin-i): Bản dịch của Vũ Thị Thanh Tâm

Đêm đông chí kéo dài vời vợi
gập lưng đêm, em cắt làm đôi
Để dành một nửa, cuộn cuộn tròn
cất dưới tấm chăn ấm gió xuân
Ngày người yêu đến, em trải, trải
để nối dài, dài mãi đêm yêu


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Sijo 1 (Hwang Jin-i): Bản dịch của Vũ Thị Thanh Tâm

Con suối biếc chảy trong núi xanh
chớ tự hào về việc trôi nhanh
Nếu nay mai một lần đến bể
đường trở về đâu dễ, suối ơi!
Trăng đêm nay rạng ngời khắp núi
sao chẳng dừng đôi chút nghỉ ngơi


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Sijo (Yi Chon-o): Bản dịch của Vũ Thị Thanh Tâm

Câu nói rằng mây - kẻ vô tâm
chỉ là lời dối trá cuồng ngông
Giữa bao la bầu trời cao rộng
theo ý mình, tuỳ thích mây trôi
Chỉ có ánh mặt trời chói lọi
đã bị mây che phủ mất rồi!


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Hoa lê và trăng sáng (Lee Cho-nyon): Bản dịch của Vũ Thị Thanh Tâm

Hoa lê ngời trăng sáng
ngân hà đêm, canh ba
Chim đỗ quyên ca hót
xuân về trên cành hoa
Đa tình cũng là bệnh
trằn trọc ngủ chẳng thành!


Đa tình cũng là bệnh: Hình ảnh kẻ “đa tình” đến mức không thể ngủ thực chất ngụ ý cho việc tâm trí tác giả mang nhiều suy tư, lo lắng về vận nước.

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Sijo (Mun Hyang): Bản dịch của Vũ Thị Thanh Tâm

Vâng, anh hỡi, xin đừng nói nữa,
nếu chẳng cần, anh nói làm chi?
Dưới bầu trời, nếu chỉ có anh,
thì cứ nói: “anh là tất cả”
Nhưng trời đã tạo ra đôi lứa
đâu lẽ nào em chẳng có ai?


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Tây vãng ca (Hye Geun): Bản dịch của Vũ Thị Thanh Tâm

Như bao chúng sinh, tôi sống trong thế gian này
Khi thấu tỏ vô thường, thấy đều là ảo mộng
Tấm thân phụ mẫu trao, khi nằm xuống, chẳng đem theo được
Vượt qua vòng thế tục, chỉ mang theo suy nghĩ của mình
Chia tay phụ mẫu ra đi, một bầu nước tôi mang, một áo tăng tôi mặc
Hướng về núi Minh sơn, gậy lê dài chống bước
Tầm đạo nơi người Thiện tri thức, học chính kiến thắp sáng tâm hồn
Tìm đến vạn quyển thiên kinh, truy tầm cho mình chân lý
Đuổi lục tặc khỏi lòng vương vấn, biến mình thành ngựa rỗng rong chơi
Tay mang theo thanh kiếm chém tà, nhắm đến Ngũ Uẩn sơn thẳng diệt
Núi tiếp núi, trùng trùng điệp điệp, cao nhất là núi Tứ Tương sơn
Trên cánh cửa Lục căn, tôi bỏ đi tự ngã; giữa những nỗi sầu muộn, tôi đoạn phiền não tâm
Chèo thuyền trí huệ thong dong, tôi vượt biển Tam giới
Chúng sinh những ai niệm Phật, ba cỗ xe đưa đến Niết Bàn
Giong thuyền Nhất thừa, gió xuân căng buồm phơi phới
Mây trắng đến bao quanh bầu bạn, tôi nghĩ về cuộc sống nhân gian
Hỡi chúng sinh đau khổ, mà lòng không thường niệm Phật Đà
Chúng ta được bao nhiêu lần sống, tham vướng chi ái dục trên đời?
Mỗi ngày năm canh sáu khắc, ba mươi ngày trải mỗi trăng
Phật tính thanh tịnh chẳng của riêng ai, trong chúng sinh người người đều có
Điều ấy một khi hiểu được, công đức nhiều như cát sông Hằng
Bản lai vốn sẵn đủ đầy, nhưng điều ấy, khi nào mới ngộ?
Cõi Tây phương Tịnh Độ ở xa, mà địa ngục gần trong gang tấc
Luật nhân quả, chúng sinh phải thuộc, nếu muốn đời tươi tốt đơm hoa
Những công đức đời nay gieo hạt, đến đời sau hái quả ngọt ngào
Suốt trăm năm ôm giữ lòng tham, một sáng kia bụi trần gom hết
Niệm tên Phật chăm chỉ ba ngày, ấy chính là trăm năm phước báu
Phiền não tránh xa ngàn đại kiếp, ức triệu đời ân phúc vẫn nguyên
Càn khôn dẫu to lớn muôn phần, liệu có rộng bằng tâm trí?
Nhật nguyệt dẫu rạng rỡ, liệu có sáng tựa tinh thần?
Chư Phật trong ba thế giới, chứng cho tâm trí chân thành
Thấu tỏ sáu đạo chúng sinh, giác ngộ nơi nơi toả rạng
Tam giới luân hồi, bất cứ ngày nào luôn nhớ
Giây phút giác ngộ, tâm trí bỗng nhiên bừng sáng thênh thang!
Núi điệp điệp, suối róc rách từ giây phút tâm tỉnh thức
Gió xào xạc, hoa tươi thắm, thông trúc reo ca khắp đất trời
Biển Hoa Nghiêm từ nay tôi đến, Cực Lạc phương tôi đã đi về
Võng Thất Bảo tôi qua, đất Thất bảo gấm hoa tôi nhập
Tôi hạnh phúc ngắm nhìn cõi Phật, chín tầng sen tươi nở Phật đài
Anh vũ, khổng tước, hạc trắng, hạc vàng, cùng đồng thanh niệm danh Đức Phật
Chim phụng vàng, phụng xanh quy tụ, cùng với tôi ca tụng tên Người
Cả gió xanh trong lành thổi tới, cũng rì rầm niệm Phật cùng tôi
Chẳng còn nữa muộn phiền đau khổ, khi nhân gian hoà thanh niệm Phật
Nam mô A Di Đà Phật!


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Sijo 2 (Woo Tak): Bản dịch của Vũ Thị Thanh Tâm

Trên một tay tôi cầm chiếc gậy, còn tay kia một nhánh cây gai
Gai nhọn ngăn tuổi già đang đến, gậy dài dùng đuổi hết tóc sương
Nhưng tóc bạc dường như biết trước, lẩn trốn rồi chẳng sợi nào vương


[Thông tin 2 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Sijo 1 (Woo Tak): Bản dịch của Vũ Thị Thanh Tâm

Trên xuân sơn, gió đùa thổi tuyết, tuyết tan rồi chẳng biết về đâu
Này gió ơi, ta khẽ khẩn cầu, ngang qua đầu thổi lên mái tóc
Trên đầu ta sương pha điểm bạc, gió thổi về cho hạt sương tan


[Thông tin 2 nguồn tham khảo đã được ẩn]

Trang trong tổng số 3 trang (23 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] ›Trang sau »Trang cuối




Tìm bài trả lời thơ:

Kết quả tìm được thoả mãn đồng thời tất cả các tiêu chí bạn chọn.
Bạn có thể tìm bằng Google với giao diện đơn giản hơn.

Tiêu đề bài trả lời:

Nội dung:

Thể loại:

Người gửi:

Tiêu đề bài thơ:

Tác giả bài thơ: