Trang trong tổng số 2 trang (16 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2]
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi Thái Linh ngày 30/11/2007 19:25
Giờ giữa đêm và ngày
Giờ trở mình trằn trọc
Giờ của tuổi ba mươi
Giờ tinh tươm chờ gà gáy
Giờ đất đai lấy lại vòng tay ấm
Giờ hơi lạnh đến từ những vì sao tắt ngấm
Giờ chúng ta biến mất, chẳng để lại dấu vết gì.
Giờ trống rỗng
Rỗng tuếch. Hão huyền.
Tận đáy của tất cả các giờ khác.
Chẳng có ai bình yên bốn giờ sáng.
Nếu đàn kiến bình yên lúc bốn giờ, ta mừng cho kiến.
Và hãy cứ để năm giờ đến
Nếu chúng ta tiếp tục sống đời mình.
Gửi bởi Thái Linh ngày 29/11/2007 17:09
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Thái Linh vào 29/11/2007 17:10
Tình thực sự. Có bình thường không nhỉ,
Có nghiêm túc, có là thực tế?
Thế giới nhận được gì từ hai người đó
Những kẻ sống trong thế giới của riêng mình?
Họ bên nhau trên bục vinh quang
Mà chẳng có lý do nào cả
Họ được chọn ra từ cả triệu người
Và họ nghĩ ắt phải là như vậy
Họ nhận được phần thưởng- nhưng vì sao thế?
Chẳng vì gì.
Ánh sáng sinh ra từ chốn hư vô
Sao chỉ cho họ và không cho ai cả?
Chẳng phải bất công ư? Ừ, đúng thế.
Nó phá vỡ những nguyên tắc được dựng xây kỹ lưỡng,
Và vứt bỏ đạo đức từ tít trên cao?
Phải, cả hai câu đều đúng.
Hãy nhìn kìa lứa đôi hạnh phúc
Chẳng lẽ họ không thể giấu nó ư?
Sao họ không vờ buồn rầu u uất
Dầu chỉ để thuận hơn trong mắt bạn bè?
Hãy nhìn họ cười- thật là phỉ báng
Những lời lẽ của họ- rõ ràng như thế nghĩa là sao
Và với những nghi lễ, trò chơi nhỏ bé
Những việc nhỏ nhặt được cả hai chia sẻ-
Đích thị đó là một âm mưu
Được bàn tính đằng sau nhân loại!
Thật khó biết mọi sự sẽ tới đâu
Nếu mọi người đều làm theo họ
Tôn giáo và thi ca sẽ còn đâu nương tựa?
Biết tưởng nhớ chi? Biết lên án điều gì?
Và liệu sẽ còn có ai
muốn ràng buộc mình trong những giới hạn?
Tình thực sự. Có cần không nhỉ?
Sự lịch duyệt và óc khôn ngoan khuyên ta im lặng
Coi nó như bê bối
trong những vòng tròn cao nhất của cuộc đời
Những đứa trẻ tốt đẹp nhất vẫn được sinh ra mà không cần tới nó
Trên hành tinh này, trong suốt một triệu năm qua
Người ta vẫn sinh tồn mà không cần tới nó
Nó xảy ra là chuyện hiếm cực kỳ
Hãy để những người không bao giờ tìm thấy tình thực sự
Tiếp tục nói rằng nó không tồn tại
Và với lòng tin đó,
Họ sống dễ hơn và chết cũng dễ hơn.
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi Thái Linh ngày 29/11/2007 16:57
Cả hai người đều nghĩ
Cảm xúc bất chợt đã gắn họ với nhau
Lòng tin chắc cho dù đẹp đẽ
Nhưng không chắc chắn hẳn sẽ đẹp hơn
Họ nghĩ trước đó họ không thể biết nhau
Chẳng có gì từng xảy ra giữa họ
Nhưng trên đường phố, cầu thang, hành lang đó
Có thể triệu lần họ từng bước qua nhau.
Tôi muốn hỏi họ dù chỉ một câu
Nếu như họ có thể nhớ
Có thể vào một ngày nào đó
Họ đã đứng đối diện
trong một khung cửa quay?
Có thể họ từng gặp nhau
Lúc tiếng “xin lỗi” cất lên trong đám đông?
Hay một câu trả lời “bạn nhầm điện thoại”?
Nhưng tôi biết trước câu trả lời
Không, họ không nhớ.
Họ sẽ ngạc nhiên biết chừng nào
Nếu biết rằng đã từ rất lâu
Số phận trêu đùa họ
Khi Số phận còn chưa là Định mệnh
Nó từng đưa họ tới thật gần
Để rồi lại đẩy họ ra xa
Nó từng chặn đường đi của họ
Ngăn tiếng cười chuẩn bị tới
Rồi lại nhảy sang bên chờ đợi
Hẳn cũng từng có những dấu hiệu
Nhưng lúc đó, họ chưa biết đọc chúng đâu
Có thể vào ba năm trước đấy
Hay ngay mới thứ Ba vừa đây
Một chiếc lá chợt chao mình
Từ bờ vai bên này sang bờ vai bên ấy
Có thể một của rơi được nhặt
Một quả bóng từng biến mất
Trong bụi cây của tuổi ấu thơ.
Có thể là những tay nắm cửa
Hay những chiếc chuông ngân
Mà một bàn tay từng chạm tới
Nơi trước đó, bàn tay kia dừng đợi
Có thể là những va li nằm kế cận
Trong khoang hành lý chờ người
Hay cũng có thể họ từng chung
một giấc mơ mơ hồ khi trời sắp sáng
Nhưng mọi sự bắt đầu trên đời
Thực ra đều chỉ là tiếp nối
Và cuốn sách duyên phận cuộc đời
Luôn được mở từ trang giữa
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi Thái Linh ngày 29/11/2007 16:53
BA TỪ LẠ LÙNG NHẤT
Khi tôi nói Tương lai
Âm tiết đầu tiên đã thuộc về quá khứ
Khi tôi nói Im lặng
Tôi phá hủy nó
Và khi tôi nói Không có gì
Tôi tạo ra một thứ
Không vô-thể nào có thể giữ
Gửi bởi Thái Linh ngày 29/11/2007 16:51
Một số người -
có nghĩa không phải là tất cả
thậm chí không phải là số đông
mà chỉ là thiểu số
không kể các trường, nơi người ta phải học
không kể chính các nhà thơ
có lẽ những người đam mê
chỉ có hai trên một nghìn.
Người ta thích thơ -
nhưng cũng thích luôn cả súp mì gà
thích màu xanh và lời tán tụng
thích chiếc khăn quàng đã sờn sắp thủng
thích tin ở mình
thích vuốt ve con chó.
Thơ -
chỉ có điều thơ là gì vậy
với câu hỏi này
đã có nhiều câu trả lời run rẩy
Còn tôi
tôi chẳng hề hay biết
câu khẳng định này tôi sẽ còn bám riết
như bám vào chiếc tay vịn cứu tinh.
Gửi bởi Thái Linh ngày 29/11/2007 16:47
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi hongha83 vào 30/07/2014 20:50
Một số người - không phải là tất cả
Thậm chí không phải là đa số
Chỉ là một thiểu số nhỏ thôi.
Nếu không kể trường học,
Nơi người ta đến đó là bắt buộc
Và không kể bản thân các nhà thơ
Thì sẽ có hai người
Cho một nghìn người đang tồn tại.
Thích -
Nhưng người ta cũng thích mỳ gà
Thích lời khen tặng và thích màu xanh
Thích khăn choàng cũ
Thích chiếm ưu thế
Thích vuốt ve chó.
Thơ -
Nhưng thơ là gì nhỉ
Đã có nhiều câu trả lời mịt mờ
Nhưng tôi không biết và tôi không biết
Tôi chỉ bám lấy nó
Như bám vào tay vịn.
Trang trong tổng số 2 trang (16 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2]