Cảnh đẹp thiên nhiên tạo nét thơ, Trùng trùng điệp điệp phía xa mờ. Non xanh hùng vĩ cùng mây nước, Núi biếc thanh cao tựa mộng mơ. Đếm tuổi tìm về năm tháng cũ, Nghe lòng bừng dậy chuỗi ngày thơ… Biển khơi cuồn cuộn thuyền ai lướt? Sóng cuốn mang theo những đợi chờ.
Tạ từ thế thái tính tu tiên, Tâm trí tập trung thử tập thiền. Tha thiết trầm tư trong thánh thiện, Thư trì thong thả tụng trường thiên.
Trần Thiếu Tình
THỨC TỈNH
Thuở trước tôi thương thầm Thủy Tiên, Thủy Tiên to tiếng: “Tớ thương tiền”! Thằng Tèo, thằng Tý từ Tây Thị, Tướng Tú, tướng Tài tận Thủ Thiêm. Tức thật, thua thời, than tận thế, Thôi thì tỉa tóc thử tham thiền. Trở thành Thượng Tọa theo Tam Thánh, Trả thất tình tu tất tự tin.
Anh kia chống gậy gật gù Hỏi thăm chị nọ chợ Mu chốn nào? Chị kia: Ơ... (cái) Anh này vớ vỉn nàm thao Đi qua phố Rốn thì vào chợ Mu!
lesovo
Tôi rằng có mắt như mù, Chị thương chỉ hộ chợ Mu chốn nào. Tôi từ trên bộ non cao, Trèo qua hai núi thở vào thở ra. Phố Rốn còn những bao xa? Đường đi hầm hố hay là trơn tru? Nhờ chị đèo đến chợ Mu, Tôi xin hậu tạ mươi xu mua quà.
Thôi thì, thế thế, thế thì thôi, Trời tận, tức thôi, tức tận trời. Thái thịt tìm tay, tìm thịt thái, Trôi thuyền thả trí, thả thuyền trôi. Tạ từ toan tiếng, toan từ tạ, Thoi thóp thở tim thở thóp thoi. Tỉnh thức tương tư, tương thức tỉnh, Toi tình thấy thảm thấy tình toi!
Biết ai tỉnh, biết ai say? Đời là một cuộc tỉnh say trường tình. Tháng ngày thân phận lênh đênh, Tìm đâu lại thuở thanh bình năm xưa. Bao nhiêu mộng vẫn là mơ, Duyên đi, duyên đến, duyên hờ gợi đau. Tắt dần đi những ánh sao, Từng người lỡ bước qua cầu lệ tuôn. Lẽ vui sao lại thành buồn? Hận lòng dâng ngập nỗi hờn trong tôi. Giờ như dở khóc, dở cười, Người đi bỏ lại bùi ngùi nơi đây. Tìm về dĩ vãng đêm này, Một mình chén tỉnh, chén say ven hồ... Trầm tư suy nghĩ vẩn vơ... Đời…
Đổi sao tôi vẫn là tôi, Thời gian như nước vẫn trôi miệt mài. Có khi tỉnh, có khi say, Nợ nần không ít, trả vay cũng nhiều. Buồn sao những hạt mưa chiều, Khi tia nắng sớm tắt theo mặt trời. Người về trong cõi xa vời, Người đi lặng lẽ khóc đời quạnh hiu…
Đó chỉ là thương có một bà, Mà thân lận đận mãi bôn ba. Ngồi chơi thư giãn là ăn tát, Làm việc chu toàn cũng bị la! Nản chí toan mình bay trốn tiệt, Nhủ lòng dứt áo bỏ đi xa. Nhưng rồi nghĩ lại tâm không nỡ, Lại phải còm lưng ráng quét nhà.
Vi vu qua mái gió trưa hè Rung nhẹ sau vườn mấy khóm tre Tạm lánh bon chen vùng phố thị Để tìm thoải mái chốn thôn quê Qua miền ấm áp xa mùi tục Hưởng khí trong lành thoát bến mê Lá rụng bâng khuâng buồn dưới cội Trước sân lặng lẽ bước ai về... Dương Hồng Kỳ
Bài Hoạ
THĂM CỐ HƯƠNG
Chuyến viếng thăm đây đúng dịp hè Đường thôn mát mẻ những hàng tre Nôn nao tấc dạ quên thành thị Phấn chấn…