Anh nghe ngọn gió trở mùa sang Như cuộc tình ơi, rất muộn màng Em đến, nửa đời cơn bão táp Và đi, - giông tố - trận hoang tàn
Mình chẳng là nhau thuở ước mơ Dù em, đôi mắt vẫn như thơ Ai thầm nhen nhúm niềm tâm sự Ôi, gã tình si lúc dại khờ
Em đến, trời mây lộng gió đông Chân buồn, ươm mãi bước trông mong Và dù muôn đỗi xa xăm - vẫn Em có tin buồn nặng lắm không Anh thẫn thờ bên giấc ngủ mê Đường đêm ngơ ngẩn bước đi về Men say - chỉ những men say…
Nước dâng đến ngập bãi bồi Cát thâm thấm chỗ ta ngồi với ta
Sóng dồn xa - ngỡ là xa Vẫn nghe tiếng mẹ - ầu a ngọn ghềnh Trăm năm trước, chửa nên mình Mà giây lát - nến lung linh phận đời Những vì sao lạc đổi ngôi Những đường phố - cũng, thì thôi… là đường
Có đi đến tận ngọn nguồn Mới hay, đời - vẫn vương vương phận đời Lênh đênh, gió dập sóng vùi Chút lênh đênh nữa, ai ngồi với ta Một mình làm cuộc chia xa Một mình ngắm cuộc phong ba - giữa trời
Có lúc nước ròng - có khi con nước lớn Và con thuyền, nhẫn nhục giữa dòng trôi Ngậm ngùi chăng - là lúc nhánh chia đôi Bên thì lở, bên vẫn bồi ! Thăm thẳm …
Ai còn nhớ - một quãng trời say đắm Ai đã quên - một thuở ngất ngây đời Và hình như, khi biết biệt ly rồi Sẽ quay quắt - lúc lòng xưa chợt thức
Ta chẳng buồn chi lắm trong đời, Dẫu đi và đến - (dẫu chia phôi) … Vẳng nghe : lời-gió- ngàn-năm hẹn Dõi dấu chân chim - đủ nhớ rồi !!!
Mùa thu biết - bên em là lá đổ, Ta ngỡ ngàng - thu lại ngỡ ngàng thêm … Bọt sóng trùng dương - vẫn dài cơn cám dỗ Ta đành vui - (thương lắm quãng đời êm) …
Ngỡ qua - đâu phải qua là hết, Vẫn dặn dò nhau : giữ chút tình Thương nhớ - tìm đâu ra đoạn kết Chăng là - khi ngọn nến lung linh (!?) …
Đến bây giờ, nhìn lại quãng đời trôi, Ta vẫn thấy có một thời trai trẻ, Cũng gió bâng khuâng, và cũng lời khe khẽ Cũng bóng người - lăng lắng chút buồn theo ...
Bao năm rồi, như một nỗi niềm treo Làm sao hiểu : ngây ngô và tư lự Giữa thuở đôi mươi - biết đâu là tự sự Đừng trách chi nhau, những chuyện đã xa rời
Nhưng vọng nhìn - quanh quất quãng đời trôi, Ta vẫn thấy có một thời trai trẻ