Khói sương bủa tưng mình như chiêm bao, mục rữa những hoàng hà tội lỗi. Bước nào tập tễnh trên những rẻo cao, mà sông núi cũng vọng lời chìm nổi.
Em đi qua tôi một chiều. Khái niệm đánh tráo nhau vào sâu cái giật mình định mênh. Tiếng chim Oanh như căn giờ chợt đến, vài lời yêu cho nắng sớm đẫy đà
Có gì làm cán cân trước mịt mùng thế sự? Bàn tay đã say chiều lử đử, vội đam mê nên thế chỗ nỗi buồn, muôn vạn cô hồn tự xốc nách mình lên.
Ngày trang chủ thiếu bóng, bóng nhẫm lên mặt mình Mặt trời trốn sau lưng đỉnh núi, khuất lạc những bình minh... hẹn mai về nhận tội! Đỉnh hào hoa quang lên từ đêm tối Phiến cỏ lau thông thốc gió mặc trầm
Ngày hoa viên thiếu bóng, bóng cày trên mặt sông Dáng ai tay nải nâu sồng tìm quăng bản ngã... Nắng dập dụi chảy hoàng hôn lã chã Chiều rơi mấy giọt sương cầm
Ếm bùa vào nhì nhàu câu hát cũ Nhận về một đại dương âm thanh chim kêu hoa nở Bàn tay ngờ không ngăn nổi…
Không thể đóng dấu vào ngày hôm qua Ngày hôm nay ngoắt về như định mệnh Vết tên chiều chưa xuyên qua thử thách Đã trôi vèo như cuống lá mùa thu
Không thể đóng dấu. Ngày hư từ Con chim cắp sợi rơm khô chuyền từ hơi thở này sang hơi thở khác Ta lạc vào mầu tối sau lưng ta - bóng dường như thất lạc Muôn nẻo về chung một hướng cô đơn
Cuối cuộc đời dài mấy sợi ban mai Khấp khểnh con đường chiều uốn cong làm dấu hỏi Thân tạm bợ có lẽ nào mệt mỏi Sao không trú vào đêm như…
Con lại về thương gió trước hiên nhà Hoa cau rụng xuống mùa hè bối rối Nhát cuốc cha bập sâu suốt chiều dài nông nổi Đi qua khổ đau, ngẫm lại thấy thương người
Chiếc áo thả buồn theo gió vẽ mồ côi Trái chín thơm chút hương mùa dịu ngọt Xuân sang hè có điều gì hẹn trước? Mà thản nhiên như một dòng trôi
Dưới lòng sông là bùn đất Như trái tim giữa đôi bờ ngăn cách Khoảng cách nào bằng khoảng cách yêu thương
Khi con biết hình dung qua mỗi chặng đường Dấu chân con nhiều…
Khi bình minh tự nhẫm lên chân mình Mặt trời nung những viên gạch đầu tiên Nhưng ngôi nhà và ban công toả sáng Nơi mẹ ngồi bậu cửa ngóng dã tràng sưởi nắng Cha như đụn rơm khô tất tả phía con cười
Hoàng hôn gắp chiều tà ủ phía cơm sôi Cánh đồng sắn hé mắt nhìn ruộng nát Lúa ngập ba gang ròng rã mùa màng ngâm trong thất bát Câu hát nào dựa dẫm mình trong hư ảo mùa qua
Giữa trưa Cơn đói cháy khô cả ba gian nhà Căn buồng nhỏ tiếng ê a bài đánh vần mở rộng Những…