Tình cờ đánh cuộc, đánh cờ tình, Rình rập thế công, thế rập rình. Độc kế mưu mô, mưu kế độc, Binh đao khói lửa, khói đao binh… “Tí tò” đang thủ đang “tò tí”, “Xình xập” vẫn kêu vẫn “xập xình”. Lẫy giận ai kia, ai giận lẫy? Tình tang tiếng khóc, tiếng tang tình.
Biết ai tỉnh, biết ai say? Đời là một cuộc tỉnh say trường tình. Tháng ngày thân phận lênh đênh, Tìm đâu lại thuở thanh bình năm xưa. Bao nhiêu mộng vẫn là mơ, Duyên đi, duyên đến, duyên hờ gợi đau. Tắt dần đi những ánh sao, Từng người lỡ bước qua cầu lệ tuôn. Lẽ vui sao lại thành buồn? Hận lòng dâng ngập nỗi hờn trong tôi. Giờ như dở khóc, dở cười, Người đi bỏ lại bùi ngùi nơi đây. Tìm về dĩ vãng đêm này, Một mình chén tỉnh, chén say ven hồ... Trầm tư suy nghĩ vẩn vơ... Đời…
Đổi sao tôi vẫn là tôi, Thời gian như nước vẫn trôi miệt mài. Có khi tỉnh, có khi say, Nợ nần không ít, trả vay cũng nhiều. Buồn sao những hạt mưa chiều, Khi tia nắng sớm tắt theo mặt trời. Người về trong cõi xa vời, Người đi lặng lẽ khóc đời quạnh hiu…
Hạnh phúc chẳng là trò chơi may rủi, Mọi đau thương gieo rắc bởi con người. Ham yêu đương, ham đắm đuối, ham vui, Rồi chán nản, than trách đời đen bạc. Hạnh phúc đó, là vần thơ, nốt nhạc, Chỉ do mình khéo ghép nhạc ghép thơ. Thuyền lênh đênh, đến lúc phải cập bờ, Cầm vững lái, đừng mộng mơ huyền ảo… Thuyền không tiến, không lùi nên phải đảo, Xoay vòng hoài, thành “tấn thối lưỡng nan”. Đừng buông xuôi, oán trách với than van, Chịu khó nghĩ, có trăm ngàn phương cách…
Tình cờ đánh cuộc, đánh cờ tình, Rình rập thế công, thế rập rình. Độc kế mưu mô, mưu kế độc, Binh đao khói lửa, khói đao binh… “Tí tò” đang thủ đang “tò tí”, “Xình xập” vẫn kêu vẫn “xập xình”. Lẫy giận ai kia, ai giận lẫy? Tình tang tiếng khóc, tiếng tang tình.