Sương lam trên mái tóc thề ngày xưa Hoa quỳnh nở buổi ban trưa Tôi cười vô lý nói bừa mông lung Đi trong thị trấn khôn cùng Dừng mây non đỉnh lạc vùng triều thanh Trộm người nhan sắc khuynh thành Xiêm y thiên nguyệt hàn anh Trích Hồ Người gì ở xứ lạ mô! Sao lòng lạnh thế hỡi cô thượng ngàn? Đứng nơi tình ái địa đàng Tôi thề với gió: đi hoang suốt đời.
Nghe trong chiều thảng thốt ánh tà dương Rừng bao la lồng lộng gió dặm trường Sầu trong dạ đón hoàng hôn đất khách!
Lầu Ông Hoàng… Lầu Ông Hoàng! Khách quan hà dừng lại bước rong chơi Đồi hoang vu rì rào nghe sóng vỗ Gió trùng dương đi qua ngày cổ độ Nơi một lần đà khóc mấy mùa trăng!
Lầu Ông Hoàng… Lầu Ông Hoàng! Bãi cô liêu còn đâu nữa Cung Hằng Sương lá ngọc, vườn thơ phong kín lối Bóng chim ơi bay về đâu chớ vội Hãy khôn cùng nức nở với bao la Chở ngàn…
Lang thang vạn lý trường kha Đi rồi lại đến bước qua lại về Về say men rượu bộn bề Bước qua lại gặp trà khuê đứng chào Tùng Xuyên dưới bóng trời cao Hàn sương mấy bận trăng sao lạc bầy
Vô chừng trả lại bàn tay Mơ hoang bóng nước cỏ cây du hồn Từng yêu những đóa cô thôn Bây chừ lạc lệ hoàng môn Dịch Hà
Một lần trong kiếp người ta Áo phong lưu khoác thật thà cơn điên Cả đời tính chuyện vô duyên Ngày mai sẽ khóc ở miền nào đây?
Đường mây có lá vàng theo Tôi cười tôi khóc mùa heo may về Vô tình gặp kẻ sơn khê, Khờ khờ dại dại ngồi thề với hoa. Bay bay canh mộng khuy tà Buồn buồn cánh lượn mùa qua mấy người? Trần trần thế thế rong chơi Dương dương nguyệt nguyệt ngời ngời phôi phai. Trùng trùng bươm bướm ban mai Lưa thưa Hồ Điệp, một vài Hồng Châu… Hỏi rằng: mình ở nơi nơi đâu? Dạ thưa: tôi ở phường sầu thôn thơ.