Đoản khúc mưa
Một lần thôi cho tôi để lại hình hài
những câu thơ vừa toan trở dậy
bởi một chiều mưa nghiêng lúc ấy
đã nhạt nhoà những tứ thơ rơi
trở dậy trong lòng những nhịp sóng đầy vơi
bong bóng lại đưa em vào cổ tích
giữa xứ sở thần tiên tôi thành tà nghịch
rượu chưa say nhưng chẳng biết đường về
giữa đất trời nhịp sáo nước đê mê
mưa trốn chạy cho thơ giăng kín lối
nẻo đường em đi, lúc nào cũng vội
và mưa xiên, thơ giột cả bốn mùa
tia nắng ban đầu đã hồng má em chưa?
xin…
Dự cảm mùa thu
Bỗng một ngày bất chợt sang thu
Heo may gửi sắc vàng theo hương cúc
Lòng ngẩn ngơ với hồn hoa ký ức
Hạ giấu lửa đi, hơi ấm không về
Có một ngày thơ ướt chẳng buồn che
Ta tha thẩn giữa một chiều nắng quái
Trái hạnh phúc xanh nỡ nào dám hái
Để lại sau mình những hoa trái không tên...
Và mùa thu đã kịp vội vẽ lên
Nhoè nhoẹt nét những bão giông muôn thuở
Căn nhà của ta, có ngưòi đến ở
Cửa khép hờ, buông lỏng những lời ru...
Lại giật mình trước linh cảm mùa thu
Em…
Chiều cổ tích
Chiều cổ tích
Tôi tìm về với sóng
Con đò xưa chở khát vọng cập bờ
Ngỡ ngày sáng sẽ trở thành vô tận
Cho đêm buồn không day dứt cơn mơ
Nghe đá kể những đầy vơi của sóng
Nghe rêu buồn phủ lên giấc trăm năm
Nghe bùn quánh những quặn đau của đáy
Nghe ghềnh rên những thác lớn lạc dòng
Dòng sông kể con đò cổ tích
Bao lần qua biển mây sáng trên trời
Mây trắng thế và con đò đẹp thế
Sao bầu trời lại ập tiếng mưa rơi?
Con đò chở một bình minh rực rỡ
Mà hoàng hôn lại lấp…