Chiều cổ tích Tôi tìm về với sóng Con đò xưa chở khát vọng cập bờ Ngỡ ngày sáng sẽ trở thành vô tận Cho đêm buồn không day dứt cơn mơ
Nghe đá kể những đầy vơi của sóng Nghe rêu buồn phủ lên giấc trăm năm Nghe bùn quánh những quặn đau của đáy Nghe ghềnh rên những thác lớn lạc dòng
Dòng sông kể con đò cổ tích Bao lần qua biển mây sáng trên trời Mây trắng thế và con đò đẹp thế Sao bầu trời lại ập tiếng mưa rơi?
Con đò chở một bình minh rực rỡ Mà hoàng hôn lại lấp ló cạnh bờ Đầy ắp ước mơ, ngổn ngang khát vọng Ngỡ cuộc đời chỉ có những vần thơ...
Dòng sông chảy về đâu? Con đò không hay biết Cập bến mơ hay đã cập bến đời Chỉ có những mưa, giông, sấm sét Mới biết mình phải quặn thắt ngàn khơi...
Mây vẫn trắng một miền xa trầm tích Vỉa hồng hoang cho bao kẻ dại khờ Mà sắc trắng đâu dành riêng mây trắng Bạc thân mình, lau cũng muốn ngẩn ngơ
Một chiều vắng Tôi tìm về với sóng Thấy dạt trôi chốn cổ tích một thời Thấy sấp ngửa những giấc mơ chong chóng Giữa sóng duyềnh, anh nâng giấc thơ tôi...
Một lần thôi cho tôi để lại hình hài những câu thơ vừa toan trở dậy bởi một chiều mưa nghiêng lúc ấy đã nhạt nhoà những tứ thơ rơi
trở dậy trong lòng những nhịp sóng đầy vơi bong bóng lại đưa em vào cổ tích giữa xứ sở thần tiên tôi thành tà nghịch rượu chưa say nhưng chẳng biết đường về
giữa đất trời nhịp sáo nước đê mê mưa trốn chạy cho thơ giăng kín lối nẻo đường em đi, lúc nào cũng vội và mưa xiên, thơ giột cả bốn mùa
tia nắng ban đầu đã hồng má em chưa? xin ở lại cho thơ vừa đủ tuổi kẻ ngu ngơ tôi ngậm ngùi tiếc nuối hớt hải gieo vần khi chưa ngớt cơn giông
em có về se mong nhớ đợi trông? xâu kỷ niệm cho niềm thương thành chuỗi trong sóng hồ em, tôi người chết đuối khi đẩy xa mình những chiếc phao bơi...
Người đã hái những nhành hoa của đá những phiêu bồng trôi dạt suốt vạn năm ngỡ nham thạch tình yêu còn mạnh hơn núi lửa đủ cuốn theo những khát vọng mê đằm
trong giấc mơ người nồng say cùng gió tự ru mình những cuồng đắm khát khao khi tỉnh giấc bốn bề toàn cỏ dại nham thạch đời đã phủ chốn hanh hao
những thưa gửi, dạ vâng những tục huyền câu chữ những tất tả xiêm y, nhan sắc bộn bề ngỡ có tiếng chuông đời reo trong gió với tay cầm, rơi tuột chốn đê mê...
"không thể nói rằng đá vàng rất mực đã ra đi từ chung thuỷ ra đi" người khai tử cho những gì phù phiếm và khai sinh cho ngơ ngác kinh kỳ
chuông vẫn đổ vào chiều làm tín hiệu nhưng con đường không về chốn trăm năm từ thuở ấy manh "nha trăng là nguyệt" một chụp đèn vuông cũng ngỡ ánh đêm rằm...
không thể nói rằng "cuồng điên rất mực" khi ngả nghiêng đã trọn tiếng khóc cười rong rêu chạy cùng nẻo đời khất thực nhưng ân tình lại ở chốn xa xôi
từ thuở ấy những vẫn thơ khép mở lại lãng du lên tận cõi phiêu bồng mặc nham thạch cuộn trôi cùng sỏi đá thi nhân cười trong sắc sắc không không...
Chú thích: những chữ trong ngoặc kép"..." là thơ Bùi Giáng.