Nén thở Mùi nhang buốt những mùa đông Tây Bắc Bóng cha về trong tháng gió Mẹ khấn trời Thôi mưa
Nén vui Con hân hoan về nhà người Ngập trời pháo Căn nhà mình đột nhiên vênh hơn giữa hai sườn núi Mẹ bám cánh cửa một bản lề mọt nghiến kèn kẹt niềm đơn côi
Nén buồn Con chông chênh trăm chiều lá xoáy “hoa cải về trời…” Cha đón mẹ ở góc khuất xa xăm Nơi chân trời không có nắng, không có gió, không ánh sáng Chỉ còn nỗi niềm của những người lính Điện Biên năm xưa ấy… Ngước…
Sắp tết rồi Con nhớ lắm, mế ơi! Bếp nhà sàn cheo leo lưng chừng núi Tiếng”tác” gọi bầy của đàn hoẵng đêm …làm sao con quên được Một góc rừng tuổi thơ
Con đi xa chưa lúc nào quên Bóng mế còng lưng trẩy ngô Cỗi cằn dốc đá Dấu hỏi theo con không nguôi nhớ quê nhà… Và… nỗi nhớ đè trĩu hai vai Gùi lúa chín trên nương Chở bao nhiêu mồ hôi, nước mắt Để con lớn lên…
Sắp tết rồi! Về với núi rừng thôi! Làm con sóc con rúc trong lòng mế Làm con dúi tìm về với chiếc hang- lòng…
Nội tôi Cổ thụ cao nguyên Rễ cây xòe nếp trán Vết chai chỉ tay Trăm năm buồn với đất Hồn hậu Nội nhoẻn cười Bờ môi vun Mầm vui
Nội là đá của rừng sâu Là đá trồng thêm nhữn nương ngô, vụ lúa Con cháu- cây trái quây quần bên đá Đá cười Hạnh phúc hóa lệ mưa mặn mòi Hất vùng rừng Ngược ấm ào sóng bể
Hồn bay qua vùng sương giăng Đá bao dung tạc dáng hình Tây Bắc Bà ơi! Hải Âu hát lời ca ngọng nghịu gởi miền rừng Thao thiết…
Bước lang thang tôi tìm về bóng núi Chiều xõa tóc vỗ về Dòng Hoàng Hồ sóng nhẹ cuộn say mê Tôi ấp mặt tìm dư hương vị cũ
Trong long lanh sóng nước Tôi rượt theo óng ánh mắt say Đêm xòe bản em trao Tưởng mình bốc cháy… Gió ngàn thung cuộn thổi Tôi tìm về… Tưởng điệu xòe vừa mới hôm qua
Noong ơi! Khúc giã bạn em gửi lại nơi đâu Bước theo chồng về bản mới Sông xưa còn Điệụ xòe nghiêng Rượu cạn đêm tối Tôi nghiêng ngả xòe mãi với bóng tôi…
Thơ tôi buồn như ngọn gió của đêm Chẳng nỗi niềm nào làm nụ cười bật lên mầm nhớ, Nhú trong màu u tối là chùm hoa tàn tro nụ hồng thuở trước Người ấy ru trong giấc nồng say....
Thơ tôi không có những bản tình ca ban mai, Dù nắng ngày nào, ngày nào cũng kéo đến ngập giăng đường chiều hai lối, Không khóc đâu dù hạnh phúc đã ngủ gục nơi chân trời... Và chiếc đũa thần của bà tiên dù thần diệu nhường nào Cũng không đến soi cho lòng tôi ngời rạng...
Trong mơ anh bước đến bên em Nhẹ nhàng từng chút thôi Mang góc nhớ thương em đi mất. Ngơ ngác Bừng tỉnh Òa khóc Khoảng trống anh để lại trong mơ Trống rỗng trời mây.
Trong mơ em biết cười Trong mơ em biết nói Giấc mơ bị xắt lát Xói mòn nhịp thở Em tỉnh giấc ban ngày như rô – bốt tập đi.
Em đã sống trong đêm, thở dài trong đêm Mỗi bình mình chỉ phập phồng sự sống…
ĐIỀU ƯỚC 20/10, khi xung quanh tôi là những tiếng chúc tụng, những bó hoa bọc giấy bóng kiếng sặc sỡ, bất chợt nhớ đến quê nhà. Trái tim khẽ thầm thì, những điều ước được gởi theo những chiếc đèn giời thả lung linh trên bầu trời Hà Thành của ngày này: Ước không còn nghe tiếng thở dài, mệt nhọc của mẹ trong điện thoại. Mẹ ơi! Đừng ốm nữa, đừng bệnh nữa... Ước gì những đứa con trên thế gian này, cũng như tôi, khi lớn lên, khi đi xa, cha mẹ ở nhà sẽ luôn bình an. Dẫu biết ước chỉ là…
...Như vết nhói mang hình chiếc liềm cứa đứt cả vầng trăng, bầu nhiệt huyết đã thôi dào dạt.
Cảm xúc, đề tài, bài viết... Ngôn từ bỗng nhảy nhót loạn xạ... Cây viết run run, nguệch ngoạc những nét chì vụng về, luống cuống của đứa bé lần đầu tập tô những nét chữ trong bảng chữ cái. Nó buông tay. Bất lực. Cảm xúc chợt nhiên khô cạn tựa dòng sông đã bị san lấp bởi nhộn nhịp cuộc sống.
Gượng gạo vẽ lên một gương mặt mới mẻ hơn. Nó ngoảnh lại nhìn những cảnh ngộ éo le ngày nào cũng…