Một bếp lửa chờn vờn sương sớm, Một bếp lửa ấp iu nồng đượm, Cháu thương bà biết mấy nắng mưa.
Lên bốn tuổi cháu đã quen mùi khói, Năm ấy là năm đói mòn đói mỏi, Bố đi đánh xe khô rạc ngựa gầy. Chỉ nhớ khói hun nhèm mắt cháu, Nghĩ lại đến giờ sống mũi còn cay.
Tám năm ròng cháu cùng bà nhóm lửa, Tu hú kêu trên những cánh đồng xa. Khi tu hú kêu bà còn nhớ không bà ? Bà hay kể chuyện những ngày ở Huế, Tiếng tu hú sao mà tha thiết thế. Mẹ cùng cha bận công tác không về, Cháu…
Chị Võ Thị Sáu Người con gái trẻ măng Giặc đem ra bãi bắn Đi giữa hai hàng lính Vẫn ung dung mỉm cười Ngắt một đóa hoa tươi Chị cài lên mái tóc Đầu ngẩng cao bất khuất Ngay trong lúc hy sinh Bây giờ dưới gốc dương Chị nằm nghe biển hát
Phì phò phì phò Tay duỗi tay co Hai tay bác thợ Cầm búa càm kìm Kìa bác đang rèn Lưỡi liềm lưỡi hái Ngày mai chuyển tới Cho bác nông dân Gặt hái chuyên cần Mọi người no đủ
Dù đục dù trong, con sông vẫn chảy Dù cao dù thấp, cây lá vẫn xanh Dù người phàm tục hay kẻ tu hành Đều phải sống từ những điều rất nhỏ Ta hay chê cuộc đời méo mó Tại sao ta không tròn tự trong tâm Đất ấp ôm cho muôn hạt nảy nầm Nhưng chồi tự vươn mình tìm ánh sáng Nếu tất cả đường đời đều trơn láng Có thể nào ta nhận ra ta Ai trong đời đều có thể tiến xa Nếu có khả năng tự mình đứng dậy Hạnh phúc, cũng như cuộc đời này vậy Không chi dành cho một, riêng ai