Tháng năm ơi Cho con đi về nơi ấy Điệp trùng gò bãi Với những cánh đồng nằm trải rộng thênh thang...
Giữa tháng năm Cho con đi về nơi ấy Xóm làng yên ả, bình an Vài mục đồng ngồi lưng trâu vắt vẻo Em thơ trên bãi đất gò thổi sáo Mơ ước cánh diều liệng vút trên cao...
Tháng năm đi về nơi ấy Lại bên ông bé nhỏ tự ngày nào Lớp học tuổi lên năm Nghiêng nghiêng miếu đình đầy vết rêu loang lổ Cây phượng đầu làng từng chùm bông lỗ…
Một năm, hai năm hay trăm năm có lẻ Phố vẫn thế Còn mùa lặng lẽ Thả một chiếc lá vàng Chia sẻ những ưu tư
Hì, chị Mai Hoa ơi, em rất thích đoạn này trong bài thơ của chị, em cứ vẫn mơ về Hà Nội với những con đường như thế đấy chị, những con đường, những hàng cây, những ngôi nhà cổ kính, gió thổi miên man bên mặt hồ Gươm lặng sóng... Em gửi lại đây bài thơ viết đã lâu rồi nhé!
Hê, thơ bạn cũng lạ, mấy cái dấu chấm ấy! Huề 1-1 nhá! Thấy Tom nói đến "chuyển mùa", DL cũng "mơ mùa" này, mơ mùa thu đàng hoàng đấy nhá, người ta bảo "Hà Nội đẹp nhất vào thu", chắc thế!
HÀ NỘI EM ĐẾN VÀO THU
Hà Nội em đến sẽ vào thu, anh nhỉ? Con đường dài, hoa sữa ngầm hiểu ý Nên cứ vương hoài trên mắt, trên môi...
Hà Nội em đến Sẽ là một mùa thu Lá vàng chao nghiêng che kín lối Gió mát, Hồ Gươm xanh cứ thổi Ao ước hoài... bóng áo nhẹ bay!
@Mai Hoa: Hì,DL đã sẵn cái tính "làm kiêu" rồi mà Mai Hoa còn khen nức nở thế chắc mai mốt "ống chờ" quá! Nói thật nhá, thơ DL còn cứng lắm, nhiều lúc đọc vào như người bị mắc tật "nói ngọng" ấy! :-p @Tom: rất vui khi bài đầu tiên Tom viết khi tham gia Thi viện lại ở topic này, hoạ với Tom chút nhá!
Hà Nội bây giờ Có gì để nhớ nữa đâu?
Cơn mưa đầu hạ ỉ ôi chỉ một người đơn lẻ Hoa sữa có rơi cũng duy nhất một dáng hình nhỏ bé Nhặt cánh hoa rời cành mà chẳng biết trao ai?
Hì, chị Nguyệt Thu, vậy em với chị bù trừ, tỉ số 1-1 nhé! "Hoang tưởng" của em -trừ bài này được một người bạn bảo là "hoang đường nhưng ko hoang đường", thì còn lại đều "vô ní" bỏ xừ chị ạ, nên em ko dám viết đâu! Em có mở thêm 1 topic nữa đấy, chị vào vui với em nhé! Chị Hoa Xuyên Tuyết, vậy em gọi là chị nhé, em thuộc thế hệ 9x chị ạ! :-p Bạn Phụng vũ cửu thiên, rất cảm ơn bạn nhé, hi vọng bạn thường xuyên ghé chơi
Hà Nội của chúng mình Đếm được bao nhiêu bước chân rồi anh nhỉ? Bước chân người nơi thành thị Bước chân tứ xứ dồn về vì yêu chốn thành đô!
Hà Nội của chúng mình Bao nhiêu vòng xe mỗi ngày bình lặng cứ quay Thời gian cứ trôi như thế Mà sao tình người như thể Chẳng nỡ nhạt nhoà mà sâu đậm mãi thôi!
Hà Nội! Hai tiếng nhắc hoài mà vẫn mãi không nguôi Kệ anh bảo em huyên thiên về đấy suốt Kệ anh giận hờn, em dửng dưng chẳng hề xót ruột Bởi trót... yêu…
Hà Nội chờ em đợi em Để em ngóng đợi anh Mặt Hồ Gươm xanh Hàng liễu xanh xanh Buông mành Hai đứa!
Hà Nội đợi em Hay em chờ anh Dưới tán lộc vừng Bên hồ thu trong vắt Hoa sữa đâu đây thoảng đưa khoang nhặt Dìu dặt ca bài "Hà Nội mùa vắng những cơn mưa"
Hà Nội chờ ngày thu tới thoảng đưa Lá bàng lao xao đầu ngõ Cổ Ngư con đường lá đỏ Cứ rơi!
Ừ thôi, cứ thế, được rồi Bình minh, anh nhé Chiều về, hoàng hôn, buông khẽ Để ai…
@Hoa Xuyên Tuyết: nguyên bản ban đầu em viết là chiếc mũi cao đấy, nhưng đúng là nếu để lại: "Dưới chiếc mũ cao, vầng trán nhăn nheo và đôi mắt sâu hốc hác Người phụ nữ tự trừng phạt mình bởi quá khứ... biết yêu..." Thì bài thơ sẽ hay và tinh tế hơn nhiều nhỉ? Hoa Xuyên Tuyết để ý đến 2 dòng trên này này: "Chiếc mũ chóp trên đầu chứa bao nhiêu điều bí mật" Chiếc mũ xuất hiện 2 lần, đọc vào sẽ có giác rùng rợn, ma quái,và bí ẩn hơn nhé! Cộng với việc tả từ trên xuống: Chiếc mũ, vầng trán, dừng…