Giăng giăng sương thu mịt mờ Buông rèm phủ màu Hà Nội Vẫn gốc sấu già cằn cỗi Gắn vào ký ức xa xôi Đâu rồi hà Nội của tôi Đâu rồi tiếng chuông chùa cổ Hồ Gươm thì thầm sóng vỗ Thầm thì câu chuyện ngàn năm Còn đâu sáng bóng trăng rằm Phố giờ sao đèn giăng mắc Còn không phút giây thầm lặng Còn đâu còn đâu xa rồi
Tôi giơ tay chạm phải tháng năm Chạm phải những nỗi niềm riêng tư thầm kín Nét rêu phong Chiều thu bịn rịn Hoàng hôn lặng lẽ quay về Tôi thả hồn trên những triền đê Dòng Hồng Hà cuồn cuộn chảy Thăng Long Xưa còn đấy Một thành phố đổi thay Một thành phố thanh bình Tôi yêu sao những sáng bình minh Gợn sóng Hồ Tây Gió xào xạc thổi Thơm thơm mùi cốm mới Ngọt ngào Hà Nội tôi yêu
QUOTE (vanhong @ Sep 7 2008, 03:34 PM) CÒN TIN ĐƯỢC KHÔNG ANH?
Hoá đá rồi còn tin được không anh? Cái cổ không đầu trơ ra nhức nhối Tim em thành sỏi Đêm đêm đập vang tiếng lóc cóc đau buồn Đầu của em đâu? Trôi dạt giữa đại dương... Uất ức lắm chắc nhắm không chặt mắt Trôi đi đâu tìm thân xác không còn lành lặn Áo lông ngỗng ngày nào dẫn đường truy sát cuộc đời em... Chết đi rồi vẫn chẳng được bình yên Chuyện tình của em người ta đem ra làm bài học quí Cứa sâu vết thương lòng những tưởng đá không còn nhỏ lệ Xưa Trọng Thuỷ chết trong ân hận đau buồn... Nay anh vẫn sống bình yên Anh vô cảm trước nỗi đau đã mang tới cho em Em lặng lẽ bắt lòng mình hoá đá Anh đừng nói những lời yêu với em nay đã thành xa lạ Nguyện hoá đá rồi thôi thương nhớ... thôi tin...
7/9/2008 Vân Hồng
Nguyện
Mỗi con người có ba đời chín kiếp Kiếp phù vân và cả kiếp phù du Nếu hôm nay em sống kiếp mây mù Thì kiếp sau anh tin em sẽ hoá thành ánh sáng
Những dối trá lọc lừa cấu kết nhau thành bè đảng Đày đoạ thân em pho tượng đá không đầu Anh quặn lòng bởi thấy em đau Đau vì những lỗi lầm diễn ra trong quá khứ
Cuộc sống đảo điên khiến ta mệt lử Nên anh mong em mãi được bình yên Chuyện Mỵ Nương và thần núi Tản Viên Họ hạnh phúc nhưng cũng làm Thuỷ Tinh phải đau đớn đấy
Dẫu ngàn năm trái tim chàng vẫn vậy Nổi cuồng phong dâng nước cướp nàng về Mặc người đời trách mắng chửi chê Nhưng với anh chàng là người chung thuỷ nhất
Cuộc sống hôm nay đâu thiếu điều chân thật Nếu em buồn anh nguyện hoá đá cùng em
Đã nhiều lần ta thường tự nhủ. Mình sinh ra đâu phải do Trời. Bao hạnh phúc tinh cha và huyết mẹ. Hóa hồn thành muôn kiếp đời tôi.
Thủa lọt lòng nghe mẹ ru nôi. Câu hát vấn vương một thời thơ ấu. Trên cánh võng tiếng chim nào nỡ đậu. Âu yếm bên con giấc ngủ say nồng.
Bấy nhiêu mùa xuân, hạ, thu, đông. Mẹ lửa ấm sưởi nhà ta đấy. Sóng Trường Giang oằn mình trỗi dậy. Kìa Bà Trưng - Bà Triệu oai hùng.
Mối tình nào của công chúa Tiên Dung. Đâu phân biệt yêu chàng trai nghèo khó. Nhiếp chính Ỷ Lan công lao không nhỏ. Thay chồng giúp con giữ vững cơ đồ.
Biết bao người đã dệt thành thơ. Gương liệt nữ thời nào chẳng có. Dịu mát đêm thu ôi vầng trăng nhỏ. Cả thế gian sao thiếu mẹ hiền.
Được làm người "Ngộ" bởi "Nhân Duyên" Nam hay nữ cũng đều do tiền định. Tốt hay xấu mỗi người một tính. Sự trả vay muôn kiếp luân hồi.
Phúc phận mỏng tình như làn gió. Chữ "Nhân" nào đã hoá thành tôi!
Đêm thị thành chập chờn mơ vỡ giấc Nghe ngọt ngào thương thương lắm chèo quê Gửi chút giao duyên ngấm nguýt câu thề Của cô gái xứ Đông níu mời nhau đó
Tháng sáu chang chang trĩu cành vải đỏ Nhớ tiếng gọi bầy chim tu hú chiều nay Nhớ tiếng ầu ơ nhớ giọt nắng gầy Nhớ nỗi miên man tan hoàng hôn châu thổ
Bạn ở nơi nào có nhớ mùi ngô đỗ Thơm thảo quê mùa khoa sắn lúa Hải Dương Bánh gai Ninh Giang dẻo ngậy mía đường Nghiêng chén trà xanh nuốt vầng trăng mười sáu
Có con bướm vàng lượn ngang bờ dậu Vấn vít tơ hồng xe chị buộc em tôi Kĩu kịt trưa hè tiếng mẹ ru nôi Để nỗi vấn vương hoá thành nhung nhớ
Khản tiếng cuốc kêu, tiếng đêm ợ thở Trĩu nặng hai đầu Hồng Hà nhắc Cửu Long Cô gái Hải Dương chúm chím môi hồng Vai quẩy trĩu "Vồng ngực đồng bằng" no đủ
Mời bạn về thăm Hải Dương quê tôi Mảnh đất linh thiêng với bề dầy truyền thống Đất không rộng nhưng tấm lòng rất rộng Như đại dương mênh mông mang tên gọi của mình
Thăm chiếu chèo Đông nghe điệu hát trao tình Câu " Duyên phận ta phải chiều" lòng nhau đó Ngắm nước sông trôi ngắm vầng trăng tỏ Trĩu vải Thanh Hà đẫm vị ngọt phù sa
Bánh đậu bánh gai mua chút làm quà Bởi trong đó là tấm lòng hiếu khách Ngược dòng thời gian cùng tìm về nguồn mạch Văn miếu Mao Điền bao sỹ tử ghi danh
Hải Dương quê tôi mảnh đất học hành Nơi sản sinh bao danh nhân, danh tướng Trắng cánh cò bay trĩu lúa vàng đồng ruộng Dải lụa sông Thái Bình ôm ấp trọn quê hương
Nơi bến Bình Than hội ý chí kiên cường Tiếng " Sát thát" cùng đồng tâm giết giặc Sức mạnh lòng dân xây lũy thành giăng mắc Mang lại thanh bình cho cuộc sống hôm nay
Hải Dương quê tôi đang thay đổi từng ngày Cùng đất nước vươn những tầm cao mới Phố xá dọc ngang, người nguời hồ hởi Gia Lộc - Chí Linh- Nam Sách - Bình Giang...
Tên núi tên sông tên xã tên làng Còn thấm đẫm trong lời ru của mẹ Tôi thấy mình như vẫn là tấm bé Bởi sự tự hào về đất mẹ yêu thương
Tháng sáu quê hương nắng vàng rát cháy Bỏng khô chai sạm đồng bằng Con trai Hải Dương vồng ngực nổi căng Tay nâng cả mùa màng thực bội
Con gái Hải Dương khiến tim ai bối rối Bởi sự nồng nàn không giống nơi đâu Vẫn hát lời thương áo chẳng nỡ buông cầu Vì chan chứa bao đường kim mũi chỉ
Nắng vẫn chói trang rực hồng phượng vĩ Có mùa hè nào không gắn sự chia li Qua Sặt Bình Giang hay đến cổ bì Vi vút thông reo vang vần thơ Nguyễn Trãi
Dọc sông Thái Bình rộm màu hoa cải Những bông cải vàng cải trắng buông lơi Câu hát thương nhau cõng cải về trời Gánh nỗi cô đơn cho người ở lại
Hương đất hương quê hương nồng nồng ngai ngái Bạn ở nơi nào có quên mất quê không Trắng cánh cò bay thắm lúa xanh đồng Cho trai gái thương nhau trao vần nhung nhớ
Bỗng giật mình lắng nghe đất thở Đất cũng trở mình bởi tình đất mênh mang
Đắng một chiều nhớ mẹ hát ru nôi Kẽo kẹt trưa hè nồng nồng oi ả Những con nắng sõng xoài buông hình dấu ngã Níu tíu gọi mời em có đến Hải Dương không?
Vạt nắng buông dài gọi tháng sáu mênh mông Khói toả lưng trời vươn mình Phả Lại Qua sông Kinh thầy chút hương rừng ngai ngái Tấp lập dây truyền Hoàng Thạch thân thương
Tên núi, tên sông, tên xóm, tên phường Chẳng mấy chốn không khắc ghi lịch sử Kìa Lục Đầu Giang cuộn trào sóng dữ Gọi mãi muôn đời tiếng " Sát thát" hôm nao
Đến với Hải Tân thẫm sắc hoa đào Anh nhớ ghé mua một cành đón tết Về tới Hải Dương tan bao mỏi mệt Bởi có nụ cười em gái đẹp hơn hoa
Người dân quê tôi nồng ấm chan hoà Mộc mạc như lúa ngô khoai sắn Phải chưng thương nhau nên gừng cay muối mặn Dẫu thế nào cũng không thể nhạt phai.