Trang trong tổng số 5 trang (49 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Ấn Hằng

ĐIỀU THẬT LẮM


Xin hát ru em giữa ngày mưa lạnh cóng
Những bản tình ca thơm ngát môi hôn
Quanh đời gió nổi em về ngủ
Thức giấc kề bên mắt bình yên.

Đêm tối sẫm những dự cảm không lành
Và thắc thỏm ngày chia ly chờ đợi
Điệu khúc buồn cánh buồm nâu trôi nổi
Ngàn bão giông nghiến gió ở trong đầu.

Tình yêu chúng mình sẽ không buồn đến thế
Phía bên kia nữa đêm em tạc hình anh vào nỗi nhớ
Những lỗi lầm vụng về em thừa mứa
Vẫn là anh rộng lượng thứ tha.

Em sinh ra là để chờ anh
Nếu đắng cay xin phần em gánh nhận
Bao lần muốn nói một điều thật lắm
Có mặt trong đời em hạnh phúc chỉ là anh.

Xin bao dung chờ em thêm kiếp nữa
Em sẵn lòng thêm kiếp nữa chờ anh
" Ta viết dăm câu vô nghĩa lý
Người điên xem đến hiểu lòng ta "
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Ấn Hằng

MỘNG

Một đêm mưa buồn rơi bến vắng
Gió khóc than vạn kiếp sầu thương
Trăng non chết yểu trên mành cửa
Soi bóng gương mờ đã nhạt son.

Lòng đang giá lại, bỗng đang mơ
Hơi ấm say mê,mộng sát kề
Màu son thắm lại, màu ân ái
Đêm tự tình ru chiếc hôn dài.

Rồi bỗng một ngày ngơ ngác trông
Bẽ bàng tơ đứt vướng còn không
Yêu đương trong mắt tuôn thành lệ
Hút bóng trăng thề rụng tái tê.

Hương nồng làm vội hương cố nhân
Bụi hồng lấp vội những dấu chân
Người đi qua cửa chao ôi gió
Từ cõi nào đây thổi vọng về
" Ta viết dăm câu vô nghĩa lý
Người điên xem đến hiểu lòng ta "
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Ấn Hằng

BÀI THƠ CHIÊM BAO (I)

Một vạn năm
miên man trong thiên đường của người điên
tê liệt hết cảm quan về nổi khổ
chạy nhảy trong vùng ánh sáng ma mị của phần còn lại trí óc
hiện hữu duy nhất anh.

Từ khi ngày của đôi ta khóa cửa
năm tháng hóa thạch tất cả những ban mai
bầy quạ đen tha mặt trời vứt vào hang tối
thánh địa của lũ dơi không có tổ
treo ngược mình cho nước mắt đừng rơi.

Những bàn tay đói khát của linh hồn
vung vẩy thét gào đòi ôm ấp
da thịt cồn cào từng tế bào bong rơi từng mảng
huyết cầu đặc khô bỏng rát cả chiêm bao.

Anh về !
phải không anh?
mặt trời nuốt sương cho lá non cuống cuồng mặc áo
tia nắng hừng hực ve vuốt cành khô nứt vỏ đâm chồi
vũng lầy nồng nặc hương hoa
quả tim cuộc đời lăn ra từ đó.
" Ta viết dăm câu vô nghĩa lý
Người điên xem đến hiểu lòng ta "
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Ấn Hằng

BÀI THƠ CHIÊM BAO ( II )

Trong nỗi buồn sẽ có một niềm vui
Trong nỗi nhớ rồi sẽ quên, có thể
Rồi mục rữa,chìm trôi, phủ bụi
Rồi mình rong rêu.

Rồi tháng năm vùi lấp phôi phai
Lời nói đó lạc loài trong trí nhớ
Mình nông nổi ? có bao giờ anh tự hỏi
Có những nỗi buồn không phục tùng thời gian.

Bất lực quá cơn mơ đói khát
Cuồng khấu nỗi chờ mong
Bấu víu niềm tin giãy giụa trong mê sảng
Úp mặt vào đêm thao thiết
Mặt trời lặn rồi không mọc lại giữa đêm khuya.

Anh đi về phía bình yên
Em ở lại cuối miền giông bão
Hai đầu ngõ hẻm, em biết lắm,chúng mình cũng vậy
Dải phân cách và con đường ngược chiều
Rẽ lối nào tìm gặp được nhau.

Đôi khi,sau lưng của người này là trước mặt của kẻ khác
Chiêm bao em lục tìm một quá khứ
Quên .!
" Ta viết dăm câu vô nghĩa lý
Người điên xem đến hiểu lòng ta "
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Ấn Hằng

BÀI THƠ CHIÊM BAO (III)

Người không về hát ru cho ta ư ?
tiếng mưa đêm nghe buồn đến lạ
những hạt mưa hóa thành sỏi đá rơi trên mặt đất trong veo,
lũ kiến nâu không còn nơi nương náu rủ nhau đục lỗ chỗ đám
mây hồng
bồng bềnh bơi trong dòng sông cuộn chảy ngang trời,
nước trào tung thành ánh sáng ta muốn vung vẩy lên vai người
chiều nay biết còn ngóng đợi !

Ôi ta khát khao hóa thành hạt bụi len lách trong ý nghĩ người
ngó nghiêng vào từng ngóc nghách tìm khuôn mặt ta,
rạn nứt lớp băng trên da chằng chịt nếp nhăn không chung
nguồn cội,
xoáy rẽ con đường tự tìm đến tận cùng
không dấu mốc niêm phong.

Ta trôi
lững thững giữa bầu trời đầy cát bụi của chính mình,
từ những thiên thạch va vào người vỡ tung ra không còn
hình hài nữa
lũ kiến nâu chẳng kéo giật nổi linh hồn ta trở lại,
chỉ còn đôi môi mê mải hôn Người.

Dày đặc mùi hương vùi trong chân trời ngái ngủ
hốc hác chiêm bao.

cho 9.9 2008
" Ta viết dăm câu vô nghĩa lý
Người điên xem đến hiểu lòng ta "
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Ấn Hằng

BAN MAI

Buổi sáng
Ly cafe bốc khói
Đen từ giọt nước mắt của đêm
Đặc khô
Bỏng nóng
Duy nhất
Tận cùng.

Buổi sáng
Lũ sẽ nâu tò mò ngó nghiêng bên cửa sổ
Hồn nhiên đến tội
Còn gì nữa đâu
Căn phòng thành thánh đường của đàn mối
Gặm mọt chân mây năm tháng chờ Người.
Chẳng lẽ nào lại khóc
Còn ai dỗ nữa đâu
Những ban mai cuồng vội của chiêm bao đỏ quạch dòng sông chảy ngang trời ký ức
Điên đảo gọi Người khản giọng.

Chao ôi !
Những ban mai màu máu
Mặt trời tự cắt mình trên đỉnh rừng lá khô không mọc nổi
Tuôn trào ra ngàn vạn dòng sông ánh sáng chảy tràn qua trăm khe đồi tăm tối.
Nữa thung lũng của những bóng ma,
Nữa của những thiên thần hân hoan tận mỵ

Dẫu sao
Còn một ban mai nữa để chờ Người.
" Ta viết dăm câu vô nghĩa lý
Người điên xem đến hiểu lòng ta "
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Ấn Hằng

MUỘN

Nói điều gì cho riêng ta người ơi
Để rồi xa,xa tận cuối chân trời
Thời gian vùn vụt trôi qua cửa
Nụ hôn đầu phai dấu tít trời xa.

Nước mắt lặng câm rời nhẹ ở trên thềm
Và nỗi nhớ rơi vào đêm rất khẽ
Hương dạ lý trong vườn khuya lặng lẽ
Buông thững vào đêm một tiếng thở dài.

Khoảng trời sao mờ nhạt dấu son môi
Mảnh trăng tan theo ngàn thông run rẩy
Giọt nước mắt vương trên môi vụng dại
Mùa thu xưa giờ không của riêng em.

Ngày tháng cũ đam mê thành quá khứ
Em tìm về góp nhặt chút yêu xưa
Sao chẳng gặp mùa thu hôn tóc rối
Chỉ thấy dòng sông chảy siết ở trong lòng.

Cũng có thể mùa thu đến muộn
Nơi mùa thu vàng rực lối em đi
Hay có thể là em đến muộn
Nên mùa thu trăng khuyết mãi không tròn.
" Ta viết dăm câu vô nghĩa lý
Người điên xem đến hiểu lòng ta "
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Ấn Hằng

BÀI THƠ CUỐI CÙNG VIẾT CHO MỘT TÌNH YÊU
(nhớ người)

Sáng thức dậy thấy bình minh màu máu
Tâm hồn trống hoác như hốc mắt mù lòa không phương định
Chân hụt thềm rêu
Ngã
Bàn tay chới với
Chạm dòng tên trên cây thánh giá lạnh căm.

Một cơn mê cuồng điên,
Một chuyện kể của người qua đường...
Chỉ thế thôi, và dửng dưng đi qua,
Hoặc mang về chút lòng trắc ẩn mà chậc lưỡi tiếc cho người bạc mệnh,
Một giây đồng hồ sau thời gian phủ bụi
Một mặt người vừa lạ vừa quen không nhớ nổi
Giá mà chỉ thế thôi !

Giá chỉ cách nhau một quả địa cầu
Hoặc cùng lắm chỉ triệu năm ánh sáng
Dò dẫm trong đường hầm mịt mùng sương đông đặc
Dù nước mắt không chảy thành sông đưa ta đi tìm người chốn ấy,
Nhất định phải có một ngày,
Quả đất nứt ra,
Ngôi nhà ở cuối con đường bất tận
Căn phòng chật ních loài chim tìm nhau sau mùa bão lũ
Lọt thỏm trong hố đen vũ trụ mà yêu đương.

Ta nuôi dưỡng mình bằng mộng tưởng viễn vông lẫn ảo vọng loạn cuồng,
Quên cái ngày người bỏ ta đi,
Đợi chờ như người điên kiếm tìm ký ức mù tăm mà tin những vòng tay tròn đầy ngày đầu gặp nhau trẻ dại
Tia sáng lóe trên bờ mi không bao giờ khép lại
Dẫu mộng tưởng khép đất hồn ta không gượng dậy
Nếu không như vậy
Lòng chỉ còn hận thù
Đằng nào ít đau đớn hơn..?!

Lẽ nào ta hóa đá
Để những chiếc gai đừng đâm vào mắt thành màu hoa máu của đóa hồng
Chiều nay ta đem đến đặt dưới chân thánh giá trong nghĩa trang buồn
Và gửi linh hồn ta ở lại
Len lách vào cát bụi,
Tìm một đôi môi...!
" Ta viết dăm câu vô nghĩa lý
Người điên xem đến hiểu lòng ta "
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Ấn Hằng

CHIỀU NÀY VÀ NHỮNG BUỔI CHIỀU MAI
(cho người không trở lại )

Có những chiều tắt nắng đến hoang liêu
Hàng liễu rũ chải mi cong vút mắt
Người về đứng cuối chân mây lẳng lặng
Nhặt phù vân trên tóc nữa đời sau.

Sao vội thế, áo khăn còn chưa mặc
Ngồi lại đây rót cạn chén ly tao
Ta cởi áo đắp cho người ấm nhé
Áo ngàn năm, bia đá mặc vừa không?

Sao vội thế, nhìn nhau thêm chút nữa
Và đôi môi xin mở nét ái ân
Và đôi mắt ngó trừng qua miên kỷ
Và con tim rỏ lệ khắp trần ai.

Tình nhân hỡi, huyệt hồn ta khổ ải
Thét gọi người nức nở giữa đời câm
Chiều điên mê ta ngồi ôm mộ địa
Duyên lỡ làng chôn cất với hư không.

Ồ, trời hỡi...say, điên, ta hóa dại
Buổi chiều này mê sảng những chiều xa
Hết trầm luân người có hẹn cùng ta
Phước trùng lai nơi cuối nẻo tuyền đài.

Tình nhân hỡi...huyệt hồn ta mở cửa
Buổi chiều này đón gặp những chiều mai...

30.1.2012
" Ta viết dăm câu vô nghĩa lý
Người điên xem đến hiểu lòng ta "
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Ấn Hằng

NÓI VỚI ANH

Lại bắt đầu với em một bài thơ
Về khát vọng, tình yêu, và nỗi nhớ
Về những điều hiển nhiên như hơi thở
Cần khí trời như em biết cần anh.

Hoa hướng dương quay về phía mặt trời
Cần ánh sáng để duy trì sự sống
Lá rụng xuống cho cành lên chồi biếc
Có gì đâu chuyện cũ của cuộc đời.

Và có gì đâu nếu phải cách xa nhau
Chỉ là trải nghiệm những điều chưa biết
Chỉ để soi tim mình và khung kính
Và biết nỗi buồn không hẳn đã khổ đau.

Khát khao nào ta đợi cho riêng nhau
Khoảng tim nào rỗng không như ảo ảnh
Em tự hỏi và biết mình ngây dại
Chuyện tình yêu muôn thuở, có gì đâu.
" Ta viết dăm câu vô nghĩa lý
Người điên xem đến hiểu lòng ta "
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 5 trang (49 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] ›Trang sau »Trang cuối