VĂN TẾ LÂM NHẬT HÙNG
SINH VIÊN LỚP HÓA SINH K 32 TRƯỜNG CĐSP ĐỒNG NAI
Hỡi ôi!
Cơm cha, áo mẹ, chữ thầy,
Bao nhiêu ân nghĩa phủ đầy đời con.
Câu hát ngân vang,
Bài ca Sư phạm.
Trên khắp nẻo đường,
Tổ quốc thân yêu.
Tiếng hát ngất cao,
Giữa trời lộng gió.
Bục giảng thân yêu,
Con hằng vươn tới.
Bàn tay gieo hạt,
Thắm đẹp ước mơ.
Tình yêu trồng người,
Tương lai vẫy gọi.
Kìa:
Trời cao trong xanh,
Nắng vàng tuôn đổ.
Bướm chim rộn rịp,
Tung trời ước mơ.
Thế mà:
Hăm sáu tháng ba,
Chính ngày định mệnh,
Giữa trưa nắng cháy,
Lầu năm dãy B,
Hùng gieo mình xuống.
Từ cao xanh, xanh tình yêu, nỗi nhớ,
Từ hy vọng, vọng tương lai, mơ ước.
Anh ngã xuống, đớn đau, thương thân phận!
Gió theo gió, gió về, ơi hỡi gió,
Chứng nhìn anh gieo mình, đau thảm thương.
Anh ngã xuống, gập thân, loang màu đổ,
Nhưng có nào, ai đỡ ai nâng!
Mẹ Cha hỡi thân con xin trả lại,
Xác thịt này đành phụ nghĩa vong ân.
Ôi! Đương khi:
Cha đau, Mẹ bệnh, khốn từng ngày,
Mà thân con đương cùng không gánh nổi.
Gánh thêm gánh:
Kì thực tập đương dần ngày bế mạc,
Bục giảng nào Hùng vấp ngã hôm nao?
Đương tuổi trẻ mới qua vòng thơ bé,
Cánh chim non, con tung cánh giữa ngang trời.
Đuốc Sư phạm cháy hồng nơi tư tưởng,
Để đêm ngày đèn sách gắng công.
Chỉ còn lại: con số không!
Thảm thương thay:
Vì lẽ chi, vực thẳm tối tăm, anh gieo mình xuống?
Mà nghĩ suy nông cạn khổ cho mình.
Dòng tin nhắn và lời chào tạm biệt,
Hiện về đây trong thương khóc thảm sầu.
Vì đâu:
Để tàn hơi, tàn sức, đớn đau!
Mặc hy vọng, tương lai, Hùng đành lòng bỏ lại!
Anh ra đi, nước mắt có tuôn trào?
Miệng thế gian giết người thân, bạn hữu.
Để:
Mẹ Cha già, tụy tiều, thương nhớ
Khóc thằng con, sao dại dột làm liều!
Trời Sư phạm ngất cao câu hát,
Mất người con chưa xuất sắc làm người.
Hỏi nhân thế có kẻ nào dám nhận,
Cho rằng mình đã sống trọn con người?
Nhưng:
Đã rồi thân anh còn đâu nữa,
Bạn bè thương, thầm nhắc đến tên Anh.
Anh ngày nao vẫn rạng rỡ nụ cười,
Hồn anh hỡi, hãy mau về, nhập học.
Hùng ơi!
Rộn chân bước đến chân trời khoa học,
Giảng đường buồn, trống mặt, vắng anh.
Bạn bè Thầy cô vẫn ngồi chờ anh mãi,
Nhưng muôn đời, anh không thể… hiện diện… điểm danh…
Hùng ơi hỡi, phiêu diêu nơi nào nữa,
Hãy về đây cả lớp thương nhau,
Thương trong nước mắt sầu không tiếng nói.
Và:
Đây giáo án, giáo trình, giáo cụ,
Chờ giáo sinh, anh lên lớp, giảng bài.
Ở đâu Hùng hỡi,
Mau về đi thôi!!!
nguyendzoanson