Hi hi, tình hình là em đã viết xong 2 chap tổng kết cuộc ác chiến từ lúc bắt đầu đến nay, gửi đăng báo lá cải nhưng họ trả về, lý do quá dài, thế là không được tý nhuận bút nào cả. Thôi thì hoài của, em post lên đây vậy
Chap 1: Tái xuất giang hồTiết trời độ cuối thu, đầu đông. Lá vàng chuyển sang màu nâu xao xác dưới những gốc cây.
Núi Thi Vũ phía nam mùa đông đến chậm hơn một chút, nhưng khung cảnh cũng đã trơ trọi lắm rồi. Mé tây sườn núi có một hoả lò cao vút, giờ đây bụi bám đầy, nhưng những phiến đá vẫn còn ấm nóng. Đối diện hoả lò là trang viện hoang phế. Một cô gái ngồi trong gian đại sảnh đổ nát nhóm ngọn lửa lúc trời chập choạng tối. Cô gái mặc áo dài tím, trùm đầu bằng khăn voan tím, vẻ mặt mười phần tà dị, tay mân mê đầu chóp đã gãy rời của cây trường mâu lấp lánh.
Bỗng gió thổi tốc ngọn lửa lạnh buốt. Có tiếng đàn tranh văng vẳng tới, như thực như hư. Cô gái áo tím lắng tai nghe, bất giác lẩm bẩm: "Âm điệu thanh thoát mà dây ngân rất trầm, nghe thực ôn nhu, nhưng kẻ nào công lực kém một chút, đắm say vào tiếng ấy chẳng phải mất mạng sao? "Phượng cầu kỳ hoàng", hừ, Lâm Cùng Trác thị đây mà". Nàng chưa dứt lời, một bóng áo vàng đã lướt tới cánh cửa vốn đã bị đập thành từng mảnh. Nữ nhân mới đến mặt đẹp như ngọc, mắt trong như nước, mày như núi xa, tay trái ôm đàn, dáng tựa tiên nữ, không phải Trác Văn Quân ở Lâm Cùng thì là ai nữa?
Trác Văn Quân nhìn quang cảnh một hồi, nghĩ thầm: "Từ lúc ta đi đến giờ, nơi đây không hẳn yên bình. Thanh trường mâu kia ta chưa từng thấy.", bèn cất giọng dịu dàng nói: "Nguyên soái, Diệp muội, nơi đây xem chừng cô liêu quá. Chẳng biết hai người còn có ý giao đấu tiếp không?".
Cô gái áo tím liếc mắt nhìn ra, thấy tuy thân mình Trác Văn Quân di chuyển nhưng nền đất đầy bụi tuyệt không để lại dấu vết, cả chiếc lá khô dưới chân lúc nàng lướt qua cũng chẳng hề động đậy, lại lẩm bẩm: "Khinh công của Trác tỷ quả đã đến mức thành tựu". Chợt nàng cảm thấy lòng bàn tay bỏng rát, kêu khẽ một tiếng xòe rộng năm ngón tay. Thì ra trong lúc tâm thần bất định, nàng vô tình dí mũi mâu sắt đang cầm vào ngọn lửa khiến nó nóng ran lên.
Trác Văn Quân nhìn mũi mâu giờ khuất trong lửa, cười nhạt nói: "Sắt tốt, ba năm không bén hơi người mà vẫn sáng loáng! Diệp muội, sao muội phải vứt nó vào lửa như thế?"
Cô gái áo tím hơi tái mặt, nhưng vẫn ngẩng lên tươi cười nói: "Trác tỷ, mũi trường mâu này mốc rồi, muội phải hơ lửa để diệt rêu mốc đấy!"
Trác thị lạ lùng: "Mốc? Sao sắt lại mốc được? Nguyên soái đi đâu rồi mà để cho tiên phong ngồi nghịch mâu gãy thế này?"
Cô gái áo tím thở dài đáp: "Trác tỷ, giờ chúng ta là người của giang hồ, thiên binh vạn mã là chuyện ngày xưa, tỷ nhắc làm gì nữa. Nguyentuong nguyên soái không ở đây đâu". Nàng nghĩ thầm: "Trác tỷ về thế này, ta thân cô thế cô, trăm hại không có một lợi. Thôi không sinh sự nữa, ba hoa mấy câu cốt để yên thân là ổn", liền đứng lên nói tiếp: "Trác tỷ, tỷ chắc nghe danh Phong trần ngũ hiệp chứ?"
Trác Văn Quân hừ một tiếng, đáp: "Giờ trong giang hồ cứ loạn cào cào lên, chỗ này tam hiệp, chỗ kia thất tử, chỗ khác cửu quái. Muội bảo ta làm sao biết hết được?". Nàng quy ẩn đã lâu, nay tái xuất không khỏi có đôi chỗ lạ lùng.
Cô gái áo tím xua tay: "Phong trần ngũ hiệp danh chấn thiên hạ, quyết không phải hạng cào cào châu chấu đâu. Lão ngũ của họ chính là chính là Hỏa Đức tinh quân Nguyễn Lô, hỏa lò của tỷ mười năm trước là chỗ y luyện thần công đó."
Trác Văn Quân cau mày: "Ta đã nghe qua."
Cô gái áo tím nói tiếp: "Lão tứ không phải ai khác là Thiên hạ áp công, công phu dưới nước của người này không phải tầm thường. Lão tam là Nhạc Vô Thanh Phạm Anh, "Phụng cầu kỳ hoàng" của tỷ chưa chắc trên cơ hắn đâu. Lão nhị là Donghehohen tiên sinh, đệ nhất cao thủ Tây Vực..."
Trác Văn Quân sẵng giọng: "Thôi được rồi. Diệp Y Như nhà ngươi muốn nói gì thì nhanh lên, sao cứ vòng vo thế?"
Cô gái áo tím quả là họ Diệp, tên Y Như, xuề xòa nói: "Trác tỷ đừng nóng ruột. Phong trần lão đại chẳng ai xa lạ, là Nguyễn Tường nguyên soái ngày xưa thôi mà. Có điều Phong trần ngũ hiệp hợp lại không phải để ngao du thiên hạ, vui chơi hưởng lạc..."
Trác Văn Quân lạnh lùng đáp: "Thế thì sao?"
Diệp Y Như đáp: "Trong giang hồ gần đây cũng xuất hiện nhiều nữ quái hắc đạo làm mưa làm gió, khinh thường danh môn chính phái. Hắc bạch bất cộng đới thiên, Phong trần ngũ hiệp lập ra chính để cho bọn yêu nữ kia bớt kiêu căng làm càn..."
Trác thị nhìn Diệp Y Như chằm chằm, nói: "Cái gì mà hắc bạch bất cộng đới thiên. Môn phái chia nhau ra tranh giành danh lợi, chẳng phải phù phiếm lắm sao? Mà Diệp muội là người của hắc đạo hay bạch đạo đấy?"
Diệp Y Như tinh quái đáp: "Trác tỷ, muội thủy chung vẫn là người của hắc đạo rồi. May nhờ có các vị cô cô tỷ tỷ mà muội vẫn còn yên ổn, nếu không ngũ hiệp rảnh tay quay mũi kiếm sang muội thì muội làm sao ở đây nghịch mâu được? Nhưng quả thật các vị cô cô tỷ tỷ rất yêu thương muội muội, bây giờ vẫn còn đang ác đấu với ngũ hiệp ở, ở chỗ Hiệp Tẩy Trần trang gì gì đó..."
Trác Văn Quân lạ lùng: "Ở đâu là Hiệp Tẩy Trần trang? Ta thật chưa nghe qua..."
Diệp Y Như cười đáp: "Ngũ hiệp gọi chỗ đó là Hiệp Trần trang, các vị cô cô tỷ tỷ gọi là Tẩy Trần trang, nên muội gộp cả hai tên làm một ấy mà."
Trác Văn Quân bật cười nói: "Nha đầu, nhà ngươi nói gần nói xa, chẳng qua muốn bảo ta rằng nguyên soái bận đánh đá chỗ khác, không bồi tiếp ta được chứ gì? Hừ, ta đến đây cũng ngỡ sẽ một phen ác đấu, giờ gặp mỗi nhà ngươi giở trò miệng lưỡi. Thôi ta đi vậy."
Nàng toan trở bước đi ra, gió lạnh chợt xộc tới, lại thấy cát bay mù mịt, đá chạy rào rào. Lúc bụi tan đi đã có một người đứng trong đại sảnh. Người này ngoại năm mươi tuổi, tướng mạo phi phàm, tay cầm bàn tính, chính là Phong trần lão đại Toán Thố Ông Nguyễn Tường.
Phong trần lão đại cười đáp: "Tưởng ai khác, hóa ra lại là cố nhân. Tại hạ chờ đã lâu, đã lâu. Nhưng cố nhân lâu rồi gặp lại, quả là khiến người ta vừa mừng vừa lo lắng lắm. Giờ tuy trang viện đã hoang phế thế này, nhưng người thì còn đây, cố nhân đã đến, chúng tại hạ chẳng nhẽ lại không bồi tiếp?"
Trác Văn Quân nhìn lại, thấy vừa rồi bụi kín trời mà xiêm áo vẫn phẳng nếp, tuyệt không dính vết bẩn nào, trong bụng cũng ngấm ngầm kinh hãi, đứng im hồi lâu không nói gì. Diệp Y Như nhân lúc Trác thị chưa quyết, vội ghé tai Phong trần lão đại hỏi nhỏ: "Bá bá, chúng ta lại giao đấu sao? Chẳng nhẽ, chẳng nhẽ Phong trần ngũ hiệp đã toàn thắng...". Nàng nghĩ tới các vị cô cô tỷ tỷ, không khỏi có chút lo lắng. Chẳng dè Lão đại cũng ghé tai nàng nói nhỏ: "Chúng ta chinh chiến đã lâu, sợ gì không giao đấu? Nhưng giờ ta đang tứ bề thọ địch, đương nhiên không thể trợ thủ cho ngươi được. Ngươi cứ đánh với Trác thị, ta sẽ giám sát, quyết không bỏ mặc ngươi đâu."
Lão đại vừa dứt lời, bên ngoài bỗng có người quát lớn: "Phong trần lão đại, mau ra đây! Không đánh nỗi bọn ta thì tự nhận đi, hà cớ gì lại chạy về nhà một mình thế này, không sợ anh hùng thiên hạ chê cười sao?". Người này nội công cực kỳ thâm hậu, quát mấy tiếng khiến cho bọn Trác thị, Diệp Y Như hai tai ù đặc, đột nhiên xông vào gian sảnh lớn. Đoạn một nữ nhân ăn vận theo lối đạo cô lướt tới cười khúc khích nói: "Lão huynh, nếu bức bách quá, huynh cứ vào Bạch Dạ Cốc của Bạch Dương tiên tử, tiểu muội sẽ chờ sẵn ở đó bảo vệ cho lão huynh". Ai nấy nhận rõ hai vị cô cô, một người là một trong tứ đại hộ pháp thiên vương của Ma giáo Hắc Bạch Mao Hùng Vương, còn người kia đích thị Nga Nhi đạo cô tiêu dao trong giang hồ, đông nam xuân bắc, giết người mặt không biến sắc, cả hai đều là đệ nhất cao thủ trong hắc đạo.
Diệp Y Như thấy thế bèn nói: "Bá bá, bá bá cứ về Hiệp Trần trang phân thắng bại, ở đây điệt nhi đương nhiên sẽ có cách đối phó với Trác tỷ". Nàng tủm tỉm nghĩ thầm: "Bụi trần dù có ghê gớm, gặp thứ nước thơm ngát thế này, cũng chẳng bay lung tung được bao lâu. Chỉ e ta không đỡ nổi Trác tỷ trước lúc bá bá trở về thôi.", bèn nhảy tới một bước, cười nói: "Trác tỷ, giờ chỉ có tỷ muội mình giao đấu thôi, xin mời Trác tỷ ra chiêu trước."
Trác Văn Quân chưa kịp đáp, một bóng áo hồng đã nhảy vào gian sảnh, cất giọng trong trẻo: "Ngày xưa liên quân sở dĩ đánh được là nhờ hai người cùng đánh, đó là công phu liên thủ trác tuyệt vậy. Nay Trác tỷ đánh với một mình Diệp muội, chẳng phải là Diệp muội không thi triển được hết tuyệt chiêu, mà Trác tỷ dù có thắng cũng chỉ là đánh thắng Diệp muội, chứ cũng chẳng phải là thắng công phu liên thủ của liên quân đó sao. Đánh thế thì còn gì hay ho nữa".
Môn toả hoàng hôn,
Nguyệt tẩm mai hoa lãnh.