Trang trong tổng số 34 trang (339 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [12] [13] [14] [15] [16] [17] [18] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Từ Cát Tú

ĐÁNH MẤT


Ta đánh mất ta tự thuở nào chẳng rõ
Khi tuổi đời dồn dập mái đầu xanh
Rồi phai dần vẻ thơ ấu tinh anh
Khi ta lớn cũng là khi lấm bụi
Cuộc đời là chốn cấu trần oan trái
Nhuốm tâm hồn bao kẻ mải miết đi
Xa tít mù dặm bước kiếm tìm gì
Một màu xám lâm ly đày ải gọi
Ta rơi xuống từ tầng cao nhân ái
Bỏ xa rời bến bờ cũ nhân văn
Đa kim ngân hun cháy thân cỗi cằn
Lảo đảo say cơn nhân tình thế thái
Còn đâu nữa phút tĩnh tâm nhìn lại
Nét trụi trần viễn mộng cuốn ta đi
Cõi yêu ma lên tiếng mãi thầm thì
Kìa chói sáng vầng hào quang danh lợi
Mắt tối sẫm mịt mờ vùng u tối
Mãi lang thang trong vô định kiếp người
Không hài lòng dù một chút vui tươi
Dằn vặt nỗi hơn thua rồi đen trắng
Có ai không giữa tình đời cay đắng
Bởi người rồi cũng lận đận kiếp tằm
Rối tung dòng suy nghĩ thấp cao
Cho năm tháng bỗng chiều vàng lá úa
Người giậc mình võ vàng ngày xế bóng
Bước chân run tay mỏi với mắt mờ
Trong mơ hồ đã thấp thoáng bến bờ
Buổi chia tay ngày mai rời cuộc sống
Còn đâu nữa những lâu đài hoa mộng
Kết bằng bao nhiêu lận đân vun bồi
Còn đâu nữa những chiến thắng lên ngôi
Mà miên viễn chỉ là trong mộng ảo
Rồi tâm ai chập chờn nơi hoang đảo
Thấy ghê hồn tiếng gọi của hư vô
Cát đất kia gầy bóng dáng nấm mồ
Là kết thúc cuộc rong chơi quá khứ
Mây gió có còn buồn đau tư lự
Hạt mưa rơi rơi thấm lạnh phận người
Ta còn gì khi cỏ đã lên tươi
Tàng nhang lạnh người lãng quên từ đó
Không còn ai còn nhớ rằng ngày đó
Có một người...
Người đó chính là ta!
Ta vô danh hát những lời vô thanh.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Từ Cát Tú

CAO NGUYÊN_ANH ĐI...


Rồi một ngày dừng bước qua đây
Thông xanh vi vút gió trời mây
Dốc dựng triền cao mòn sỏi đá
Xanh tình sương đẫm vực trùng vây.

Anh còn mê mải lộ trình xa
Vẫn nghe suối hát lối anh qua
Vườn ai vẫn thắm màu hoa đó
Mái ngói rêu xưa nét nhạt nhoà.

Một lối đường quanh, một lối buồn
Tường vi cổng vắng thuở đơm hương
Vẫn xanh màu biếc tường cây phủ
Vẫn buổi ban trưa nhẹ nắng vương.

Suối mát tình anh lạc giữ rừng
Len vào đá núi hát vang ngân
Nghe như thầm thỉ trời đất gọi
Đến tận vô biên chốn bụi trần.

Anh vẫn còn chưa nói hết lời
Về mùa hoang lạ kiếp rong chơi
Non cao núi thẳm bền câu ước
Khắc đậm tim anh những dấu đời.

Và rồi mai nữa lại ra đi
Gởi lời tương ngộ với tương tri
Núi biếc rừng thông dòng suối nhỏ
Lưu luyến như hằn dấu biệt ly.

____Dalat_Thu 2003.
Ta vô danh hát những lời vô thanh.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Từ Cát Tú

MƯA SÀI GÒN

Mưa
Xa mịt mù chiều lối ai qua
Mưa
Sao gội đường chiều ướt tóc ai
Mưa
Sao nhạt nhoà tìm không dấu vết
Gõ đều đều nhịp cóng tê đau.

Mưa
Đâu hiên nhà tìm thấy bên nhau
Mưa
Mây kết hờn dỗi gió trăng sao
Ai chiều cùng lối bước mưa mau.

Không còn nắng hanh hao
Không còn hơi thở xanh xao
Cơn khát. lửa nồng Hạ thắm.

Mưa
Có ai chiều Bến Thành con phố xưa
Mưa
Ai xuôi đường Khánh Hội lưa thưa
Mưa
Vẫn tim trong mưa
Vẫn là
Là nhịp trải bơ vơ.

Mưa
Đưa em về xóm vắng Thanh Đa
Mưa
Em có còn nhớ Bến Nghé xưa
Mắc võng gió Nhị Thiên Đường
Sóng soài Kinh Đôi. kinh Tẻ.
Hàng cây già đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa,
Lá me rơi Tao Đàn vườn cũ không em.

Mưa
Cho chiều nay phố xá bình yên
Mái nhà cao buồn nhìn mây xám
Mưa
Sài Gòn cho anh vòm trời kỷ niệm
Hoa niên nào mật ngọt ký ức qua

Mưa
Chỉ có trời Sài Gòn trắng xoá tinh khôi
Bao nỗi buồn rồi thấm thía lên ngôi
Men tình nào lượn vào trăng trối
Giọt nước còn tiếng vọng trêu ngươi

Mưa
Sài Gòn chiều mưa
Ta còn vẫn chưa
Uống hết khúc tự tình
Người vẫn chưa
Hết mòn mỏi hư hao
Mưa
Trên tầng cao
Nhịp gầy con phố nhỏ
Sài Gòn mưa.

_________Sài Gòn chiều mưa 18.6.2010
Ta vô danh hát những lời vô thanh.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Từ Cát Tú

ĐAU


Ta đâu biết trước lúc sinh ra
Có nỗi đau không trong hình hài bé bỏng
Bên trong lòng mẹ ấm êm
Và bên kia là cuộc sống đang chờ
Tiếng khóc thét
Sơ sinh bước ngoặc hoá thân
Lời ngỏ đầu với ánh sáng
bắt đầu
Rồi những nỗi đau kế tiếp nỗi đau
Vun bồi luốc lem bản ngã
Vô vàn vết sẹo
Bầm tím thân này.

Khi ta biết
Cảm thụ nỗi đau
Thông điệp yêu thương đồng thời hé gọi
Người sầu luỵ ta xót xa
Dấu bằng tự nhiên ai an vui là ta niềm mong ước.

Trần gian mỗi bước đi, mỗi luỵ phiền nảy nở
Bên cảnh đoá hoa cười
Vạn bi sầu kề cận chút vui mau
Xám xịt dòng sống thăng trầm
Rót niềm vui ít ỏi
Người hứng lấy khắc khoải chờ trông
Có khi lại đựng đầy vô vọng
Ai quay về hụt hẫng bước tân toan.

Ta giấu nỗi đau riêng mình
Cam phận kiếp tù đày tâm tưởng
Bởi chẳng mạch nguồn thông ngỏ trái tim ai
.
Vẫn còn kia
Những con người vì áo cơm lận đận
Đứa em mùa thi gục đầu thất vọng
Nỗi đèn sách lỡ một năm dài
Em chẳng có tên danh đề Bảng Hổ.
Một sáng cụ bà còm lưng dưới gánh nặng thời gian cùng cơm áo
Ngả sóng soài kiệt sức dưới gánh hàng rong
Bữa cơm hôm nay chắc chẳng đầy như thường nhật.

Kìa những mũi dao chọc thẳng tim người vật vã
Bởi phũ phàng
Yêu thương trót lỡ gởi gió mây
Cái nhận được đong đầy niềm uất hận
Vò xé tim gan
Gọi tháng ngày xám ngắt
Như trải qua buổi tra tấn ghê người.

Khi ta về, thấy muôn người trong hình hài thanh thoát
Có hay đâu
Trong những vẻ điềm nhiên
Là sóng dậy bão gầm đau gan ruột
Những vết bầm tím trêu ngươi.
Ta làm sao biết hết hở người.
Nhưng rồi, xin cảm ơn cuộc sống đã cho ta
Cảm được nỗi đau nhân tình trong muôn một
Sao nhẹ gánh tâm tư
Khi quanh đây người vẫn khổ đau.Người
Vẫn còn mang di hài định mệnh

Chỉ còn một lối đi
Xin hãy đừng mang những bất hạnh cho nhau
Đời đã lắm thương đau
Bài ca mãi vang rền bất tử
Là TÌNH THƯƠNG cho muôn vạn kiếp người.
Đời sẹ mỉm cười
Vì có triệu tấm lòng biết "để gió cuốn bay đi"(*)....

_____
(*)Ca từ Trịnh Công Sơn.
Ta vô danh hát những lời vô thanh.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Từ Cát Tú

LÂU ĐÀI BIẾN ẢO

Ngỡ rộng và cao
Hỡi lâu đài cát
Những hạt cát rời vốn chẳng bao giờ gắn kết
Mãi lẻ loi
Đơn độc trong hành trình vô tận
Rồi lắng, rồi trôi
Rồi có mịn thô ráp cũng kiếp cách ngăn trong khối đồ sộ vô tình.

Những lâu đài cát
Có khác chi hình vân cẩu tán tụ trên nền trời biến ảo
Chòng tàn rồi tan biến
Trong cái mong manh chợt có chợt không.

Nhưng rồi một ngày ánh sáng rọi hừng đông
Ai đem cát trên bãi biển dài
Xây thành mô hình lâu đài nhỏ xinh xinh
Người gởi cả tin yêu và khát vọng đời mình
Trong cái mong manh ngàn đời chất liệu
Dù biết câu ca cũ:"Dã tràng..."
Cát bỗng trở thành ý nghĩa lên ngôi
Tình yêu bất diệt
Rồi tôi biết
Người xây lâu đài cát kia hồn nhiên trong trắng
Trái tim đã gởi lại nơi này
Để sóng đánh tan đi.
Và tôi hay, cát tuy là cát bất động trăm năm
Vẫn có tiếng nói riêng cho chính mình
Dù chỉ góp mặt
Trong những lâu đài trò chơi
Cho dù chỉ thoáng chốc
Cũng huy hoàng toả rạng dưới hào quang thái dương rực rỡ
Sau đó còn không nào hà cớ lo âu
Bởi hiện hữu chỉ là tương đối
Rồi tất cả đều hư vô!!!!!!!!!!!!
!!!!!!!!
Ta vô danh hát những lời vô thanh.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Từ Cát Tú

KÝ BIỆT



Chợt thấy tâm tình dời ý cũ
Nghe tâm tư vọng khúc cổ sầu
Một ngày rồng rắn lên mây cả
Đồng xanh mây tạnh dõi thương đau.

Nước về cỏ nội sum xuê động
Nắng ngời lửng bóng chói đầu thôn
Tím hồng sắc áo xinh như mộng
Ai vẫn hương yêu gió dập dồn.

Hoá cả bao la gom bến đợi
Tan trong hiu quạnh vẩn vơ chiều
Em như gió mãi chiều Thu tới
Anh còn tráng sĩ kiếp phiêu diêu.

Ném cả đời sầu qua khói thuốc
Vung tay cho thoả mấy cơn mơ
Trái tim dù bé còn mây khói
Gọi cả trăm năm chẳng bến bờ.

Tiếng hát mộng du buồn rên khẽ
Ca xang khúc hận đáy tơ lòng
Ai rơi rớt cả ngày cô lẻ
Bỏ cả năm buồn tháng long đong.

Trầm tích lắng đầy trên kiếp mọn
Trăng sao không dõi thấu mê trần
Mưa cũng chẳng trôi màu tích tụ
Nắng gội vách đời dấu bâng khuâng.

Khi về trĩu nặng trong bước vội
Chẳng trốn hình xưa, chẳng tránh người
Sao ai còn gởi tình mây gió
Chẳng vội mang về với vui tươi!
Ta vô danh hát những lời vô thanh.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Từ Cát Tú

ANH-BỐN MÙA ĐI


Một ngày rồi qua cơn mê
Anh còn mãi đi chưa về
Qụanh hiu mình em khát lạnh
Cổng chờ khép nhẹ não nề.

Xuân rồi Hạ cũng đi qua
Vô duyên mình em ngọc ngà
Cấm cung khuê phòng gác trống
Hận bóng người nơi phương xa.

Và rồi xác lá Thu bay
Chiều vàng úa nhuộm cuối ngày
Không còn mùa Đông ly biệt
Em cùng kẻ khác hiên Tây.

___
Nhại phong cách huongnhu chút xíu coi. KHÀ KHÀ !!!
Ta vô danh hát những lời vô thanh.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Từ Cát Tú

NẾU

Nếu một ngày, một ngày tôi gặp được tri âm
Xin quên hết mọi bạc vàng ô trược
Chỉ là giấc mơ đời người , mong được
Duyên đủ đầy tìm thấy ngõ tương giao.

Nếu một ngày , một ngày nắng trên cao
Chim hót gọi , tôi đi vào vĩnh viễn.
Có một người , chỉ một người đưa tiễn
Tôi sẽ mỉm cười cho ấm mãi thiên thu .
Ta vô danh hát những lời vô thanh.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Từ Cát Tú

VIỄN HÀNH TUỲ HỨNG


Hạc cũ rẽ đường quá vãng
Bềnh bồng khói toả như sương
Mai về ta còn gởi lại
Tâm tư suốt cả dặm đường.

Hỏi ra trăm ngả đường cũng thế
Áo bay nhiều lẫn giữa bụi bay
Con sóng nhỏ rập rềnh uốn lượn
Hạt mưa kêu khẽ giữa đêm dày.

Sao đôi mắt vẫn chưa khô lệ
Nhướn mi cao soi thấu lẽ đời
Răng nghiến chặt cam lòng ý hận
Đôi môi bầm sắc nhẫn tàn hơi.

Ta về ngày đong nhiều mong đợi
Quê cũ buồn ai dõi mày chau
Như bước nhầm bạt hồn vất vưởng
Mái nhà cây yên nép vào nhau.

Đêm nháy mắt trăng sao tiệc muộn
Ai lặng tìm đáy thẳm chôn sâu
Cát đất cũng xám màu lận đận
Bặt thanh âm đâu thấy nhiệm mầu.

Vạt cỏ không xanh như vẫn xanh
Tay ai góp nhặt lá lìa cành
Để rơi mặt hồ xao sóng lẻ
Mây trời cũng gợn tiếc thiên thanh.

Phong trần vẫn là phong trần khách
Qúa bước cô thôn , ghé thị thành
Vương vương để gót mòn hoa mộng
Vẫn lẻ trúc xanh giữa mùa xanh.

Mà sao mây buồn không ngủ
Rượu nồng rót cạn canh thâu
Ta vòng tay ôm dấu cũ
Phút giây tan vỡ biến màu.
Ta vô danh hát những lời vô thanh.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Từ Cát Tú

SÀI GÒN_EM ...


Mưa về,...ngấn nước trôi xuôi
Bập bênh ghe nhỏ sóng nhồi mặt kênh.

Nắng hồng tình đã ấm lên,
Bóng bà-ba thuở gọi tên lối về.

Sông Sài Gòn lượn đồng quê,
Sông qua phố thị đề huề nhà cao.

Ngã ba ai rẽ lối nào
Hướng lên Bến Nghé, hướng vào Đồng Nai.

Tháng Năm sấm gọi bên tai,
Chớ ngại đường dài, trời chẳng mưa lâu.

Thướt tha thiếu nữ qua cầu,
Phượng hồng quên thắm, ve sầu quên kêu.

Ta còn đượm một trời yêu,
Em- Sài Gòn phố bao nhiêu tự tình.

Nắng chiều góc phố chênh vênh,
Lá me rơi mái tóc xinh học trò.

Lối về hẻm nhỏ quanh co,
Chợt người khuất nẻo để cho người buồn.

Sài Gòn nắng cháy mưa tuôn
Đêm cồn cào sáng những vuông cửa màu.

Hỡi người! dù có đi đâu ............
Ta vô danh hát những lời vô thanh.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 34 trang (339 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [12] [13] [14] [15] [16] [17] [18] ... ›Trang sau »Trang cuối