VU LAN BÁO HIẾU
Vu Lan tháng bảy hàng năm
Nhớ về tích cũ xa xăm một thời
Dân gian kể rõ từng lời
Mục Liên hiếu tử rạng ngời nhân sinh
Theo thầy học phép cao minh
Ăn chay niệm phật tụng kinh giúp người
Học một nhưng lại biết mười
Trên môi luôn nở nụ cười từ bi
Phương phi dáng vẻ uy nghi
Thần thông bậc nhất từ khi tu hành
Phật khen tâm tính hiền lành
Trong hàng đệ tử luôn dành yêu thương
Danh người đi khắp mọi phương
Thờ cha kính mẹ làm gương đi đầu
Nhưng người còn chuyện lo rầu
Mẹ già vô đức để sầu cho con
Thương mẹ khuyên nhủ sắt son
Làm lành tránh ác sống còn trường niên
Thanh Đề mẹ Mục Kiền Liên
Xua tay bà nói chẳng điên tin vào
Đạo phật là đạo tầm phào
Phỉ báng giới pháp bà nào nghĩ thông
Theo tà cúng tế lập công
Lập đàn giết vật lấy lông gọi hồn
Mục Liên trong dạ bồn chồn
Biết mẹ làm quấy chẳng tồn được lâu
Ác này nghiệp đã chất sâu
Ngày bà mạng thác biết đâu mà tìm
Thanh Đề lòng dạ tỵ hiềm
Bà đâu nào hiểu nỗi niềm Kiền Liên
Lén lút bà tạo thù riêng
Nhồi bột nhân thịt vo viên chiên xào
Hôm ấy giông gió thét gào
Bởi bà giả nghĩa mời vào chúng tăng
Chào hỏi miệng nói lăng xăng
Gói quà cho bánh tăng ni mang về
Sinh nghi ra tới bên lề
Chúng tăng mở bánh não nề hỡi ôi
Đau thương mặn đắng bờ môi
Sinh linh máu thịt tanh hôi đoạn trường
Ai đâu có thể tỏ tường
Sau ngày làm ác cúng dường chư tăng
Thọ mạng như sợi chỉ căng
Trong ngày mạng thác hồn phăng địa tỳ
Điện Diêm La tội nhất nhì
Lúc trên dương thế làm vì điều sai
Thanh Đề nghiệp chướng dằng dai
Đầu đội chảo lửa mông cài bàn chông
Tội này thân xích xiềng gông
Đói khát đau đớn cũng không thương tình
Mục Liên nhìn thấy mẹ mình
Xót xa lệ đổ dáng hình mẹ yêu
Mẹ thèm cơm nước bao nhiêu
Cho vào miệng mẹ thì đều thành than
Than hồng buốt đến tâm can
Mẹ ăn sao được thân mang đọa đầy
Cứu mẹ hỏi tận nơi nầy
Diêm Vương chỉ lối về bày Phật nghe
Còn không số mẹ chỉ e
Nơi đây muôn kiếp khắt khe tội người
Thật hư đã rõ chín mười
Về nơi chân Phật lạy người cứu nguy
Phật cười mà chẳng nghĩ suy
Bày cách cứu mẹ nhất quy phán rằng
Mẹ ngươi tội lớn so bằng
Như muôn lớp cát sông Hằng xa xưa
Tháng bảy âm lịch trời mưa
Là ngày hội Phật giữa trưa một thời
Ngươi nên cúng lễ thỉnh mời
Cầu muôn chư Phật đọc lời cầu an
Lúc ấy mọi sự trái ngang
Mà theo pháp niệm tỏa sang nghiệp lành
Mục Liên thông suốt ngọn ngành
Nghe lời Phật dạy mà hành làm theo
Nghiệp nào mà mẹ đã gieo
Như thuyền bác ái nhổ neo xa bờ
Hiếu trung nào có phai mờ
Trọn lòng đưa mẹ tới bờ an vui
Duyên đời tất bật lui cui
Kiếp sau đâu dễ tới lui một nhà
Đêm nay tháng bảy trăng ngà
Mục Liên cứu mẹ tích đà dạy ta
Công mẹ hiệp với tình cha
Nuôi con nào quản phong ba bụi trần
Trên cao trăng sáng trong ngần
Lòng con yêu mẹ mấy tầng trời mây
Hoa hồng trên áo con đây
Thêm ngày mẹ sống vui vầy với con
Tình cha nghĩa mẹ như non
Ai còn cha mẹ nên tròn hiếu ân
Hiếu hạnh vun đắp tự thân
Một lòng thờ mẹ là nhân trồng người !
08 -02 - 2011
Nguyễn Tâm