có chút gì đã qua, mà tìm về trọn vẹn có chút gì lỡ xa, mà lòng không nghèn nghẹn ...
sợi nắng mong manh để một đời lỗi hẹn biển thời gian còn mặn đến nghìn thu dù nơi đây, ít lắm, buổi sương mù mà mỗi lúc nhớ em, trời lãng đãng
chút luyến lưu, ngỡ vùi vào dĩ vãng gió ưu phiền , ngỡ cháy cả tâm tư sao mỗi lần gợi nhớ phút phiêu du lòng của gã-si-tình-xưa, chợt đến
dẫu hò hẹn, chắc gì lên đúng hẹn mà chúng mình - chẳng hẹn, cũng phong ba anh nhớ hoài câu "bến cũ cây đa" con đò ấy, trăm năm còn ngóng đợi
đường đất xa xăm, biết đâu mà giận dỗi nhìn đi em, bờ vắng, cát lô xô chỉ một mình anh - buồn quá, ghép vần thơ trao rất vội, cho em, dòng cách trở
cửa chẳng khép, nghĩa là luôn cánh mở bước đi em, dìu dịu, gót chân mềm thoang thoảng hương đưa, chầm chậm rớt bên thềm chính là lúc - ta và ta : nỗi nhớ ....
lăn đi một chuyến xe đời vẳng nghe trầm vọng câu cười hồn nhiên
bềnh bồng - như chuyện thần tiên trăm viên ngọc ước - vẫn miền xa xăm bềnh bồng - như chuyện ngàn năm con đom đóm cũ - trăng rằm vẫn bay
vẫn là tay - nắm bàn tay vẫn là cây - đã, tháng ngày nắng mưa em đi, gió đổi sang mùa em về, gió biết thẹn thùa - dưới trăng môi thì nhạt, trán thì nhăn vẫn - hiu hiu tiếng thì thầm - lứa đôi
lăn đi một chuyến xe đời vẳng nghe trầm vọng câu cười hồn nhiên
Ôi dòng sông, nước không xanh, không đỏ Lững lờ trôi - ta thấy chỉ hanh vàng Bờ quạnh vắng, chừng như lời muốn tỏ Ta nhìn quanh - e ấp, chỉ sông Hàn …
Sơn Trà không vui - gió bão với mây ngàn Mưa sùi sụt - chông chênh từng góc phố Quán cà phê, người ngồi chưa ấm chỗ Ào ạt mưa - lại nhớ nước sông Hàn …
Thuở có em - ta chẳng thấy mây ngàn Mưa nhè nhẹ - (dẫu lòng ta trôi nổi !) Gần bốn mươi năm - đời quá nhiều biến đổi Đường Hùng Vương - thương quá gốc cây già
Quê của em, nào có bóng cây đa Mà kỷ niệm, xôn xao về bến cũ Suốt bờ sông, ta mơ hàng liễu rũ Lòng bâng khuâng - dõi bóng một con đò ...