Ngày 28/12/1992, bà nội tôi mất.
Lúc đó tôi còn quá nhỏ để biết thế nào là đau xót, là sinh ly tử biệt...
Còn Bố tôi, hơn nửa đời người vất vả, vẫn canh cánh xót xa trong lòng khi chưa trọn đạo làm con...
Và Bố tôi đã khóc hàng đêm dài...
Ôi than ôi!!!
Từ nay cách biệt đến muôn đời
Không được gặp người Mẹ hiền đâu nữa
Nhớ tới Mẹ hai hàng lệ ứa
Cứ mỗi chiều tựa cửa trông con
Mẹ, Mẹ ơi con biết Mẹ héo mòn
Những năm tháng Mẹ tủi sầu con đâu hiểu hết
Ôi thương ôi! Bốn chín tuổi đầu cha con tạm biệt!
Anh chị lớn khôn biết chọn hướng đi rồi
Mình Mẹ tảo tần nuôi ba chúng con để được nên người
Cho ăn học đến nơi đến chốn
Mẹ ơi!
Tưởng vinh hiển Mẹ được hưởng niềm vui sướng
Nhưng đường các con đi bị tắc nghẽn Mẹ ơi!
Mẹ thương các con sinh ra chẳng gặp thời
Nghĩ mà tiếc cuộc đời
Chúng con chưa chút đáp đền công lao của Mẹ
Mẹ, Mẹ ơi! Lòng Mẹ mênh mông như trời, như bể
Thương cháu, thương con nào kể sớm hôm
Lo cửa lo nhà cho mỗi đứa con
Cho con cháu
Mẹ không dành dù một phần nhỏ nhất
Mẹ, Mẹ ơi! Mười lăm người con trai gái, rể dâu về đây họp mặt
Ba mươi chín cháu gái trai nội ngoại sum vầy
Mười ba chắt trai gái tuổi thơ ngây
Mong được một ngày
Về quây quần bên Bà, bên Cụ
Mẹ! Mẹ ơi! Con biết nói sao cho đủ
Điều ước ao của con cháu hôm nay
Mong Mẹ sống thêm dù chỉ có một ngày
Cho con cháu, chắt chiu
Quây quần trong phút giây ít nhất
Mẹ! Mẹ ơi! Con tuôn trào nước mắt
Khóc Mẹ nhiều bởi thương Mẹ nhiều hơn
Mẹ đi với cháu con trên khắp mọi nẻo đường
Hà Nội – Thái Bình – Hải Dương – Đà Nẵng
Can Lộc – Thạch Hà – Hương Khê
Mỗi miền quê đều đầm ấm
Nhưng điểm cuối cùng vẫn là chốn quê cha
Mẹ! Mẹ ơi! Tám bảy xuân rồi Mẹ cất bước đi xa
Không một lời dặn dò cháu con ở lại
Mẹ, Mẹ ơi! Mẹ hiểu cho lòng con
Buồn đau tê tái
Bởi những năm tháng cuối đời Mẹ không mấy là vui
Mỗi lúc về thăm mẹ, con thật ngậm ngùi
Khi sắp bước ra đi – Mẹ bảo rằng:
Mình đi Hương Khê với Thái
Mẹ, Mẹ ơi! Con thương Mẹ nhiều mà con không nói
Con không muốn Mẹ lên nơi rừng núi quê người
Chúng con vẫn mong ổn định nơi ở của mình rồi
Về đón Mẹ đến với chúng con
Để được trọn đời phụng dưỡng
Ôi than ôi! Nhưng nào ngờ!!!
Chúng con về đây vừa tròn một tháng
Mẹ đã vội vàng cất bước đi xa
Mẹ không đợi chúng con – dù một phút thôi mà
Con ân hận trọn đời
Bởi chưa làm thỏa điều ước ao của mẹ
Mẹ, Mẹ ơi! Giờ đây âm dương đôi ngả
Chúng con mong hôm sớm Mẹ đi về
Che chở cho các con cùng cháu chắt của bà
Luôn gặp mọi điều tốt lành trong cuộc sống
Ôi than ôi!
Càng suy nghĩ lòng càng thêm xúc động
Khi xóm làng cô bác đến viếng thăm
Mẹ, Mẹ ơi! Trong giấc ngủ ngàn năm
Trời cũng ấm êm như cuộc đời dịu hiền của mẹ
Ôi than ôi!
Mẹ từ giã cuộc đời dương thế
Để đi vào thế giới hư vô
Chúng con vẫn ước mong xây đắp cơ đồ
Cho xứng với tổ tiên
Hỡi ôi xin hưởng
Thơ phủ suy chứ không phủ thịnh
Kiếp nhân sinh vui ít buồn nhiều