Trang trong tổng số 7 trang (66 bài viết)
[1] [2] [3] [4] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

thsngocphuong

NHÀNH THIÊN THU
Phạm Ngọc phương

Em quyến rũ khát bỏng cháy lòng anh
Uống môi hồng đẫm tình em mật ngọt
Anh tha thiết cháy hồn em rạo rực
Mưa ngập lòng thỏa khao khát mong chờ

Tình đôi ta như sông cách đôi bờ
Trông tưởng gần mà mãi xa vời vợi
Mắt môi say tay cuống cuồng nắm vội
Tình sông mưa chở mây nắng đi về

Khi gần nhau thời gian hóa đam mê
Trăm năm dài ngủ quên môi ngây ngất
Thiên thu về tím mi sầu giăng mắc
Lá buồn rơi lả tả gót phiêu bồng

Chia tay về nhớ rực thắm môi hồng
Mắt long lanh áo vương mùi yêu dấu
Thiếp giấc nồng mơ nụ hôn tình đậu
Nhành thiên thu …
                          cong vít …
                                        những …
                                                   nồng nàn ! …
Thơ là hồn đêm về thoả mơ mộng
Cùng nàng thơ bay đến những vì sao
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

thsngocphuong

MẮT CHA YÊU
Phạm Ngọc Phương
(Viết lại bài cũ khổ thơ 4 chữ của PNP !
Dựa trên truyền thuyết Phật giáo mẹ cho con trai một mắt của mình)


Tôi lớn lên trong tình yêu chan chứa
Người cha hiền luôn vất vả ngày đêm
Cuộc đời tôi, hai điều rất ngạc nhiên
Điều thứ nhất, tôi có cha không mẹ

Cha ôm tôi những đêm đông lạnh giá
Ốm sài đẹn chỉ một mình cha chăm
Đêm sốt cao cha thức canh âm thầm
Thoáng hàng lệ hắt đèn khuya lóng lánh

Tôi mơ màng cơn đau như ai đánh
Cảm giọt mặn nóng ấm lệ cha rơi
Thấm môi khô nứt nẻ sốt kinh người
Rồi bệnh tật cũng lùi xa, tôi khỏe …

Điều thứ hai, cha tôi tốt đẹp thế
Mà tại sao mắt chỉ còn một con
Bạn bè tôi có đứa hay ác mồm
Độc nhãn long : gán cha tôi biệt hiệu

Như mọi trẻ, tính tôi sĩ, thích điệu
Rất ngại ngùng khi cha ghé trường thăm
Thường tránh né, đứng xa thôi, cằn nhằn
Cha đừng đến, nếu không quá cấp thiết

Cha buồn rầu nhìn tôi, hỏi tình thiệt
Tại vì sao con yêu ngại ngùng cha …
Thời gian trôi cứ thấm thoắt thoi đưa
Tôi lớn lên, giỏi giang giành học bổng


Trời châu Âu phiêu du nơi xa thẳm
Bao khó khăn đời vừa học vừa làm
Cố phấn đấu quyết giành lấy ưu bằng
Một cô bạn xứ người thầm yêu mến

Hai chúng tôi học giỏi cùng quyến luyến
Tình lớn lên theo những mùa tuyết rơi
Những đêm sâu lệ thầm mặn tìm môi
Nhớ cha lắm, nơi quê nhà nghèo khó

Cha đã già, vẫn thui thủi trong gió
Chạy xe ôm, Đông rét mướt đi về …
Trời châu Âu mưa tuyết bay tái tê
Đôi tim giá xích gần nhau sưởi ấm

Từ bao giờ, đã yêu nhau say đắm
Vội thành hôn khi chưa kịp học xong
Hai chúng tôi đã nhất trí đồng lòng
Đám cưới rồi, chọn trời Âu ở lại

Thẳm tâm hồn tôi vẫn lo ái ngại
Dấu vợ tôi, chuyện cha một mắt thôi
Ngày trôi nhanh thoáng tựa bóng con thoi
Hai con ngoan nâng tôi thành cha tốt …

Bẵng nhiều năm, không về thăm, cha khóc
Viết thư dài, than thở nhớ cháu con
Tôi ngần ngại, gia đình biết sẽ buồn
Hay khinh ông, sao chỉ còn một mắt

Cứ lần lữa, thời gian trôi hiu hắt
Lòng ngổn ngang, ôi trăm mối buồn tình…
Chiều mưa tuyết, tôi nhận được hung tin
Cha bệnh nặng, lòng càng đau tan nát

Đêm mất ngủ lòng phân vân ray rứt
Về thăm không ? nhưng vẫn ngại vợ con
Gặp ông chột, họ khinh, hay hãi hùng
Lòng như sôi, ruột gan quặn lửa đốt …

Cơn lốc tuyết chiều nay, kèm tin dữ cha mất
Vội thu xếp cả gia đình về ngay
Bay đến quê đã chôn xong mấy ngày
Đều nhờ tay của bà con chòm xóm

Họ đưa tôi hộp quà cha gửi gấm
Biết gì đây, bồi hồi mở ra xem …
Một phong thư, viết vội nét chữ quen  
Con yêu ơi ! đừng giận cha, con nhé !

Bao năm qua, làm khổ con quá tệ
Đời người ta, ai chẳng muốn vuông tròn
Đến phút cuối, nào mấy ai toại lòng
Mẹ con xưa bao lần từng ao ước

Khoác vai con, trên đường tự hào bước
Rằng con mình, khôi ngô rất đẹp trai …
Đời biển động, sóng ngầm nào ai hay
Bị xe tông, cả nhà mình văng hết !

Mẹ của con, bị nặng nhất, đã chết
Vì cố ôm, giữ chặt con trong lòng
Con bật văng, lăn ra phía lề đường
Vướng gì đó, bị dập hư một mắt

Cha ngã quăng, bất tỉnh, gãy tay mặt
Phải bó bột mấy tháng trời mới lành
Đời con trai cả một tương lai xanh
Lẽ nào đâu chịu khổ đau bị chột

Phúc vẫn còn, may gặp được thầy-thuốc
Một bác sỹ giải phẫu mắt đại tài
Đoàn làm việc từ thiện của nước ngoài
Nghề rất giỏi có thể phẫu thay mắt

Nhưng than ôi, hoàn cảnh lại quá ngặt
Tìm đâu ra, mắt chịu nhóm máu đây
Cha quyết định, cho con một mắt này
Mừng cho con hôm nay, người thành đạt

Cha chết rồi, thân tan hồn phiêu dạt
Nhưng còn đó một con mắt trong con
Sẽ dõi bước, theo con khắp nẻo mòn
Trên cuộc đời, sầu luân hồi nhân thế …

Tôi choáng váng, dưới chân sụp như thể
Cơn địa chấn ầm ầm tan đất trời
Vợ và con, đứng gần vội đỡ tôi
Gục ngất đi trong bàng hoàng hối hận …

Bừng tỉnh lại tiếng hai con khóc ngặt
Cha ơi cha, mắt nữa của nội đâu
Lệ sầu tuôn mà tan nát lòng đau
Tôi ngẹn ngào, chính là mắt cha đó !

Nội thương cha, sợ đời xanh khốn khổ
Cha thương con, lo các con buồn rầu
Ôi tình đời, kiếp nhân thế bể dâu
Lệ chảy xuôi, …
                  tháng năm …
                                  thành …
                                           biển mặn ! …
Thơ là hồn đêm về thoả mơ mộng
Cùng nàng thơ bay đến những vì sao
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

SiNguyen

woa. cám ơn bài thơ viết về cha của Phuong nha,^^ hay lắm bạn ơi. Một điều mà S ân hận nhất chính là không được ở bên ba má lúc tuổi già....
S theo bạn vài câu nha ^^

THĂM NHÀ

Cứ mỗi lần con về lại nhà xưa
Ba vẫn nằm võng nhìn con cười và nói
"Con về hả con, con ba rất giỏi
Ra sau nhà thưa má đi con"

Mắt của má chân chim thêm vết mòn
Con xót dạ biết bao ba tóc bạc
Bạc đến râu cũng muối tiêu lác đác
Vẫn tươi cười răng ngơ ngác vài cây

...(còn tiếp)

hic, viết tới đây nhớ 2 ông bà quá ^^...

Xin xem chữ bằng con mắt trái tim
Đừng đo chữ bằng chiều dài đường ruột

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Đặng Quang Long

thsngocphuong đã viết:
NHÀNH THIÊN THU
Phạm Ngọc phương

Em quyến rũ khát bỏng cháy lòng anh
Uống môi hồng đẫm tình em mật ngọt
Anh tha thiết cháy hồn em rạo rực
Mưa ngập lòng thỏa khao khát mong chờ

Tình đôi ta như sông cách đôi bờ
Trông tưởng gần mà mãi xa vời vợi
Mắt môi say tay cuống cuồng nắm vội
Tình sông mưa chở mây nắng đi về

Khi gần nhau thời gian hóa đam mê
Trăm năm dài ngủ quên môi ngây ngất
Thiên thu về tím mi sầu giăng mắc
Lá buồn rơi lả tả gót phiêu bồng

Chia tay về nhớ rực thắm môi hồng
Mắt long lanh áo vương mùi yêu dấu
Thiếp giấc nồng mơ nụ hôn tình đậu
Nhành thiên thu …
                          cong vít …
                                        những …
                                                   nồng nàn ! …
---------------------------------------------------------
Vô Thường ghé thăm Ngọc Phương và tặng bạn:

     NHÀNH HOA CẦU HÔN.

-Người anh yêu,đằm thắm bao nhiêu,
Môi thắm nụ hôn,quyến cả chiều.
Thời khắc như muốn dừng cả lại.
Làm anh thở đẫy nhịp tình yêu.

-Mưa cũng không bằng ánh mắt em.
Long lanh ướt đẫm cả trưa mềm.
Vòng tay âu iếm càng thêm chặt.
Đã suốt ngày rồi,lại suốt đêm.

-Hoa cũng thua em,hồng má dịu.
Thiên thu cũng vậy,chắc gì đâu.
Vòng tay em cả bầu tình ái.
Mỗi khắc giờ qua,mỗi ngọt ngào.

-Anh ghét con sông,hư,thực,giả...
Nếu mà cứ cản trở tình ta.
Để hoàng hôn cứ sầu giăng mắc,
Để lá rơi đầy lối cũ xưa.

-Anh ghét những chiều mưa lất phất,
Ướt vai em những lúc trên đường.
Anh không lo trước ô che nữa.
Em ướt,lòng anh cứ đẫm thương.

-Em không muốn có nhành thiên thu.
Chỉ muốn nhành hoa,sự bất ngờ.
Một buổi đẹp trời anh sẽ tặng.
Cầu hôn anh ngỏ,thật mà mơ.

           Đ-Q-L.
<table><tbody><tr><td><a href="http://www.thivien.net/forum_viewtopic.php?UID=aQM2hIhQurHSD6OLGRNWgw&Page=100"><font color="red"><b>Thơ Đặng Vô Thường –Thơ Đường- tập 1</b></font></a></td></tr></tbody></table>
<table><tbody><tr><td><a href="http://www.thivien.net/forum_viewtopic.php?UID=1nPi_YLwNjj6jqJJ5OtTPg"><font color="red"><b>Thơ Đặng Vô Thường Thơ mới - tập 1</b></font></a></td></tr></tbody></table>
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

thsngocphuong

Cám ơn bạn Đ-Q-L đã tặng bài thơ rất hay ! Nhưng tinh thần bài thơ của bạn "Ngược" với bài "Nhành thiên thu" đó !

"Em không muốn có nhành thiên thu.
Chỉ muốn nhành hoa,sự bất ngờ.
Một buổi đẹp trời anh sẽ tặng.
Cầu hôn anh ngỏ,thật mà mơ."
Thơ là hồn đêm về thoả mơ mộng
Cùng nàng thơ bay đến những vì sao
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

thsngocphuong

Điệp vàng Xuân
Phạm Ngọc Phương

Trời Xuân hoa Điệp vàng màu nắng
Nắng thắm hoa Điệp hờn môi em
Lá Điệp tươi xanh ghen mắt biếc
Thềm xưa hai đứa từng mơ duyên

Mắt em lóng lánh nắng Xuân sang
Mong tình đôi ta thắm duyên vàng  
Anh đắm mắt em vàng hoa nắng
Mơ đường tình ta mãi thênh thang

Nào ai biết trước chuyện ngày sau
Anh mải bôn ba, em qua cầu
Em đi Điệp vàng rơi mấy độ
Mấy độ xác hoa xót hồn nhau

Ngắm hoa Điệp vàng chiều nắng Xuân
Ngậm ngùi nhớ xưa chuyện đôi mình
Vàng cánh hoa rơi cánh nắng rụng
Xác hoa hay xác ngày Xuân xanh ?
Thơ là hồn đêm về thoả mơ mộng
Cùng nàng thơ bay đến những vì sao
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Đặng Quang Long

thsngocphuong đã viết:
Cám ơn bạn Đ-Q-L đã tặng bài thơ rất hay ! Nhưng tinh thần bài thơ của bạn "Ngược" với bài "Nhành thiên thu" đó !

"Em không muốn có nhành thiên thu.
Chỉ muốn nhành hoa,sự bất ngờ.
Một buổi đẹp trời anh sẽ tặng.
Cầu hôn anh ngỏ,thật mà mơ."
------------------------------------------------------------
 @ thsngocphuong !
      Vô Thường hiểu  NHÀNH THIÊN THU của thsngocphuong,là một bài thơ rất hay và cổ kính nữa.Nhành THIÊN THU, là một ý rất hay,như muốn kéo( mặc dù chỉ là nhành thôi) cả vũ trụ,cả mùa thu,cả bầu trời mùa thu xanh trong,mát rượi vào thơ,và trước hết vào mối tình rất đẹp,rồi lại bẻ nhành thiên thu cong vút như đôi mày của người con gái đẹp-mà đep lộng lẫy,đài các,kiêu sa.Chao ơi,có người con trai nào mà không mê đôi mắt ấy.Nhưng hình như mới tình của đôi trai gái trong NHÀNH THIÊN THU cũng có trắc trở gì đó!!
Vì vậy nhành THIÊN THU lại phảng phất một nỗi buồn thiên thu.Nó buồn lãng đãng,mênh mang và cả nồng nàn nữa.
   Không biết những người con gái khác thì thế nào,còn cô gái của Vô Thường thì thực tế lắm,không đòi hỏi cao siêu gì,mà đã hạnh phúc khi bất ngờ được cầu hôn-mà chỉ một bó hoa hồng nho nhỏ thôi.
   Nếu Vô Thường có hiểu sai ý NHÀNH THIÊN THU cua thsngocphuong,thì truơc hết thsngocphuong thông cảm va giải thích thêm cho Vô Thương nhé.Rất cám ơn.
                          Đ-Q-L
<table><tbody><tr><td><a href="http://www.thivien.net/forum_viewtopic.php?UID=aQM2hIhQurHSD6OLGRNWgw&Page=100"><font color="red"><b>Thơ Đặng Vô Thường –Thơ Đường- tập 1</b></font></a></td></tr></tbody></table>
<table><tbody><tr><td><a href="http://www.thivien.net/forum_viewtopic.php?UID=1nPi_YLwNjj6jqJJ5OtTPg"><font color="red"><b>Thơ Đặng Vô Thường Thơ mới - tập 1</b></font></a></td></tr></tbody></table>
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

thsngocphuong

Chào bạn Đ-Q-L ! "Nhành thiên thu" với PNP như là 1 ý tưởng vừa cụ thể như là 1 "nhành cây hay nhành hoa" gì đó, vừa là một hình ảnh trừu tượng như 1 ước mơ hạnh phúc đến "thiên thu" của con người ! Hì, dùng cho nó tươi tắn và mới lạ bài thơ chút đó mà ! Cám ơn bạn rất nhiều về bài thơ bạn tặng "Nhành hoa cầu hôn" nhé !
Thơ là hồn đêm về thoả mơ mộng
Cùng nàng thơ bay đến những vì sao
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

thsngocphuong

TA LÀ AI ?
Phạm Ngọc Phương

Ta là ai từ thẳm sâu tăm tối
Cõi siêu linh vũ trụ rộng đa tầng
Đến cuộc đời giữa cha mẹ anh em
Mà vẫn thấy mình không như người khác

Ta là ai từ cõi nào phiêu dạt
Hạt bụi bay giữa muôn kiếp luân hồi
Ta là ai nhiều đời trước xa xôi
Nợ trả vay xảy bao điều ngoài ý

Ta là ai vẫn buồn khi tiền tỷ
Chịu cô đơn ngay giữa cảnh vàng son
Ta là ai tim lăn trên phố mòn
Rách toạc máu tự ru mình thương xót

Ta là ai khốn khó trên đỉnh ngọn
Đã siêng năng đến không thể siêng hơn
Ta là ai phấn đấu đá phải sờn
Mà tương lai vẫn một màu vô vọng

Ta là ai thuyền bạc đầu lớn sóng
Vẫn trầm luân giữa thăng trầm nạn tai
Ta là ai buông não nuột thở dài
Đêm lẻ loi tình chia ly dang dở

Ta là ai sắc tài đều ngang ngửa
Vẫn lênh đênh trống vắng lẻ thuyền tình
Ta là ai mà gặp họa điêu linh
Trên đỉnh cao chức quyền người mong ước

Ta là ai giữa dòng đời xuôi ngược
Khuyết mẹ cha sống chịu cảnh mồ côi
Ta là ai mà hạnh phúc xanh ngời
Giữa thiếu thốn vợ chồng chung gánh vác

Ta là ai lệ sầu rơi thao thức
Con cái hư chúng có thiếu gì đâu
Ta là ai trai gái bất như cầu
Dòng họ mạt thất truyền người hương khói

Ta là ai quỷ thần nào đưa lối
Đến trần gian chịu đền nợ trả vay
Ta là ai dù phúc mỏng hay dầy
Đều trải kiếp trăm năm không toại chí …

Tôi là ai mà yêu chân thiện mỹ
Rất đa tình rung cảm hòa thiên nhiên
Tôi là ai mà thích lặng ngồi thiền
Thả hồn thơ dạo trăng sao yên ả

Tôi là ai mà đời luôn vất vả
Nghề đưa đò khắp đất nước ngược xuôi
Tôi là ai phải trả nợ bao đời
Nhiều tai kiếp như ma xui quỷ khiến

Ta là ai mà tình riêng ly biệt
Rất thương con dấu tận đáy tim sầu
Ta là ai đời cuối trôi về đâu
Ngắm bóng chiều thở dài buồn phai nhạt

Tôi là ai mà thích ngồi trầm mặc
Hai chục năm dài lắm mà lòng vui
Một ngày kia chợt nhìn thấu nợ đời
Trong kiếp này và cả luôn kiếp trước

Kể muộn màng khi đã ngộ ra được
Để sửa sai những nợ dày trót vay
Hiểu thiền sư, sao thơ nhạc họa tài
Nghệ sỹ giỏi là đến gần thiên đạo

Thơ nhạc họa họ thấy từ vũ trụ
Khi tâm hồn đã bay bổng thăng hoa
Cũng là lúc biết cuộc đời người ta
Hạt bụi nhỏ phiêu du trong vô tận

Thôi mờ mắt trước tiền tài danh phận
Đời phù du sắc thắm rồi tàn phai
Chán tranh đoạt chồng thêm nặng trả vay
Càng tốt vay đời càng dày thêm nợ

Thấu hiểu rồi lòng mới hay hoảng sợ
Thương thế nhân chìm biển dục sông mê
Vơ vào mình mọi thứ sướng ê hề
Nào biết đâu thêm xích xiềng trói buộc

Mê thanh sắc, sắc thanh mới ràng được
Mê tiền tài phải chìm nổi lợi danh
Quá đa tình khổ đau chết tâm mình
Chẳng vô tư như mặt trời tỏa nắng

Thiên địa nhân đừng làm gì quá đáng
Sống hồn nhiên đời ta sẽ bình yên
Làm say mê cũng là đang ngồi thiền
Ta là người người là ta, thoát tục

Giác ngộ rồi thường bị chê bởi chúng
Người thân quen tiền tài sắc đắm mê
Vui lên nhé đời như nắng đi về
Dệt bốn mùa trôi nước xuôi bình thản

Cùng nàng thơ bay bổng tình phiêu lãng
Sau ngày dài đưa khách sang bến đời
Tôi là tôi đã nhiều kiếp nổi trôi
Hạt bụi nhỏ phiêu du trong sâu thẳm

Sau mỗi kiếp lại trở về vắng lặng
Chịu đầu thai theo công tội trả vay
Đời hôm nay hạnh phúc hay khổ dài
Do nỗ lực và phúc tồn nhiều kiếp

Rồi một chiều trong hoàng hôn biền biệt
Sẽ ra đi như lá vàng nhẹ rơi
Màn đêm xuống nắng nhạt tắt cuối trời
Ta trở về …
               cõi huyền vi …
                                   bình thản ! …
Thơ là hồn đêm về thoả mơ mộng
Cùng nàng thơ bay đến những vì sao
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Đặng Quang Long

PHẠM NGỌC PHƯƠNG viết:

TA LÀ AI ?
Phạm Ngọc Phương

Ta là ai từ thẳm sâu tăm tối
Cõi siêu linh vũ trụ rộng đa tầng
Đến cuộc đời giữa cha mẹ anh em
Mà vẫn thấy mình không như người khác

Ta là ai từ cõi nào phiêu dạt
Hạt bụi bay giữa muôn kiếp luân hồi
Ta là ai nhiều đời trước xa xôi
Nợ trả vay xảy bao điều ngoài ý

Ta là ai vẫn buồn khi tiền tỷ
Chịu cô đơn ngay giữa cảnh vàng son
Ta là ai tim lăn trên phố mòn
Rách toạc máu tự ru mình thương xót

Ta là ai khốn khó trên đỉnh ngọn
Đã siêng năng đến không thể siêng hơn
Ta là ai phấn đấu đá phải sờn
Mà tương lai vẫn một màu vô vọng

Ta là ai thuyền bạc đầu lớn sóng
Vẫn trầm luân giữa thăng trầm nạn tai
Ta là ai buông não nuột thở dài
Đêm lẻ loi tình chia ly dang dở

Ta là ai sắc tài đều ngang ngửa
Vẫn lênh đênh trống vắng lẻ thuyền tình
Ta là ai mà gặp họa điêu linh
Trên đỉnh cao chức quyền người mong ước

Ta là ai giữa dòng đời xuôi ngược
Khuyết mẹ cha sống chịu cảnh mồ côi
Ta là ai mà hạnh phúc xanh ngời
Giữa thiếu thốn vợ chồng chung gánh vác

Ta là ai lệ sầu rơi thao thức
Con cái hư chúng có thiếu gì đâu
Ta là ai trai gái bất như cầu
Dòng họ mạt thất truyền người hương khói

Ta là ai quỷ thần nào đưa lối
Đến trần gian chịu đền nợ trả vay
Ta là ai dù phúc mỏng hay dầy
Đều trải kiếp trăm năm không toại chí …

Tôi là ai mà yêu chân thiện mỹ
Rất đa tình rung cảm hòa thiên nhiên
Tôi là ai mà thích lặng ngồi thiền
Thả hồn thơ dạo trăng sao yên ả

Tôi là ai mà đời luôn vất vả
Nghề đưa đò khắp đất nước ngược xuôi
Tôi là ai phải trả nợ bao đời
Nhiều tai kiếp như ma xui quỷ khiến

Ta là ai mà tình riêng ly biệt
Rất thương con dấu tận đáy tim sầu
Ta là ai đời cuối trôi về đâu
Ngắm bóng chiều thở dài buồn phai nhạt

Tôi là ai mà thích ngồi trầm mặc
Hai chục năm dài lắm mà lòng vui
Một ngày kia chợt nhìn thấu nợ đời
Trong kiếp này và cả luôn kiếp trước

Kể muộn màng khi đã ngộ ra được
Để sửa sai những nợ dày trót vay
Hiểu thiền sư, sao thơ nhạc họa tài
Nghệ sỹ giỏi là đến gần thiên đạo

Thơ nhạc họa họ thấy từ vũ trụ
Khi tâm hồn đã bay bổng thăng hoa
Cũng là lúc biết cuộc đời người ta
Hạt bụi nhỏ phiêu du trong vô tận

Thôi mờ mắt trước tiền tài danh phận
Đời phù du sắc thắm rồi tàn phai
Chán tranh đoạt chồng thêm nặng trả vay
Càng tốt vay đời càng dày thêm nợ

Thấu hiểu rồi lòng mới hay hoảng sợ
Thương thế nhân chìm biển dục sông mê
Vơ vào mình mọi thứ sướng ê hề
Nào biết đâu thêm xích xiềng trói buộc

Mê thanh sắc, sắc thanh mới ràng được
Mê tiền tài phải chìm nổi lợi danh
Quá đa tình khổ đau chết tâm mình
Chẳng vô tư như mặt trời tỏa nắng

Thiên địa nhân đừng làm gì quá đáng
Sống hồn nhiên đời ta sẽ bình yên
Làm say mê cũng là đang ngồi thiền
Ta là người người là ta, thoát tục

Giác ngộ rồi thường bị chê bởi chúng
Người thân quen tiền tài sắc đắm mê
Vui lên nhé đời như nắng đi về
Dệt bốn mùa trôi nước xuôi bình thản

Cùng nàng thơ bay bổng tình phiêu lãng
Sau ngày dài đưa khách sang bến đời
Tôi là tôi đã nhiều kiếp nổi trôi
Hạt bụi nhỏ phiêu du trong sâu thẳm

Sau mỗi kiếp lại trở về vắng lặng
Chịu đầu thai theo công tội trả vay
Đời hôm nay hạnh phúc hay khổ dài
Do nỗ lực và phúc tồn nhiều kiếp

Rồi một chiều trong hoàng hôn biền biệt
Sẽ ra đi như lá vàng nhẹ rơi
Màn đêm xuống nắng nhạt tắt cuối trời
Ta trở về …
              cõi huyền vi …
                                  bình thản !

----------------------------------------------------

         NGƯỜI Ở TRỌ.

-Ta là ai hả???-giữa nhân gian.
Ở trọ cả đời,Vẫn cứ tham.
Suốt một kiếp người,toàn ảo tưởng.
Xuôi tay rồi hiểu,chút lòng nhân.

-Người ở trọ,nhân gian là quán lá.
Có gì đâu,vàng bạc chỉ vô thường,
Trăm năm chớp mắt,tình dâu bể,
Cướp đoạt ở đời,thật đáng thương.

-Ta từ cát bụi,về đây chứ???
Sống nhờ thôi vậy???đáng gì vương.
Chỉ tình thương với tình thương ở.
Ai hiểu thì vui,cõi thế thường.

              Đ-Q-L.
<table><tbody><tr><td><a href="http://www.thivien.net/forum_viewtopic.php?UID=aQM2hIhQurHSD6OLGRNWgw&Page=100"><font color="red"><b>Thơ Đặng Vô Thường –Thơ Đường- tập 1</b></font></a></td></tr></tbody></table>
<table><tbody><tr><td><a href="http://www.thivien.net/forum_viewtopic.php?UID=1nPi_YLwNjj6jqJJ5OtTPg"><font color="red"><b>Thơ Đặng Vô Thường Thơ mới - tập 1</b></font></a></td></tr></tbody></table>
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 7 trang (66 bài viết)
[1] [2] [3] [4] ... ›Trang sau »Trang cuối