Trang trong tổng số 7 trang (66 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] [6] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

thsngocphuong

Bó Hồng phai

Phạm Ngọc Phương

Người cho tôi bó hoa hồng tươi thắm

Hộp sô cô la vào ngày 8 tháng 3

Để tôi tặng chúa lòng mình say đắm

Buồn hắt hiu chùm hoa héo ngày qua

alt

Quên lời chúc, bận việc, ai hờn trách

Rằng đổi thay hay tim quá hững hờ

Khuya chở về thân người, hoa tơi tả

Thương bóng mình xiêu tường cánh héo khô

alt

Sô cô la đắng như cuộc đời cay đắng

Có vị ngọt của hạnh phúc tình yêu

Đêm nhấm nháp mặn môi sầu hoang vắng

Nhấm đời mình lẻ nghiêng bóng loang chiều

  alt

Người trách móc là người đang hạnh phúc

Có chờ mong, không thấy, mới buồn nhau

Tôi ngậm ngùi phận duyên mình xa khuất

Bó hồng phai

                         nhìn đời úa

                                                qua mau !
Thơ là hồn đêm về thoả mơ mộng
Cùng nàng thơ bay đến những vì sao
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Đặng Quang Long

PHẠM NGỌC PHƯƠNG đã viết:



Người trách móc là người đang hạnh phúc
Có chờ mong, không thấy, mới buồn nhau
-------------------------------------------------------------

        
TRÁCH MÓC.

-Sống như lá như hoa không hờn trách
Chỉ mang hương quyến rủ bướm ong bay.
Sống như đá cuội nằm im trong lòng suối,
Chỉ làm tung bọt nước chẩy qua ngày.

-Anh trách em là bởi rất nhớ em,
Ngày tháng cứ trôi mà sao em hờ hững,
Là bởi rất yêu em,dù nụ cười rất mỏng,
Đôi mắt em nhìn lơ đãng buốt chiều quê.

-Lòng trách làm cơn đau tái tê,
Cái đau chỉ riêng mình anh biết,
Nếu em hiểu...thì anh vô cùng hạnh phúc,
Lai tự trách lòng mình...sao lại quá yêu em?

                      12-3-2011.
                         ĐQL.
<table><tbody><tr><td><a href="http://www.thivien.net/forum_viewtopic.php?UID=aQM2hIhQurHSD6OLGRNWgw&Page=100"><font color="red"><b>Thơ Đặng Vô Thường –Thơ Đường- tập 1</b></font></a></td></tr></tbody></table>
<table><tbody><tr><td><a href="http://www.thivien.net/forum_viewtopic.php?UID=1nPi_YLwNjj6jqJJ5OtTPg"><font color="red"><b>Thơ Đặng Vô Thường Thơ mới - tập 1</b></font></a></td></tr></tbody></table>
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

thsngocphuong

TÌNH CHUỒN XÓT XA
Phạm Ngọc Phương
Phóng tác theo truyện ngắn “Có cánh chuồn nào trên vai em không ?” của 1 tác giả Đài Loan-dịch giả Trang Hạ

Có đôi tình nhân
Yêu thương nồng thắm
Những chiều nhạt nắng
Đan tay đi về

Cùng nhau hẹn thề
Cuối năm đám cưới
Trời xanh bắt tội
Cô gái đụng xe

Bất tỉnh hôn mê
Tháng trời như ngủ
Chàng trai đau khổ
Túc trực chăm lo

Nàng chẳng tỉnh cho
Tim anh tan nát
Giáo đường tìm đến
Nguyện cầu hằng đêm

Thấu đến trời xanh
Xin nàng hồi tỉnh
Thượng đế đành hiện
“Nàng chẳng tỉnh đâu ! ”

Chàng xin phép màu
Cứu cho tỉnh lại
Dù phải đánh đổi
Mọi thứ của mình

Thượng đế thương tình
Chấp nhận đổi trao
Ba năm gian lao
Làm chuồn cánh mỏng

Tình yêu cháy bỏng
Chàng đã gật đầu …
Nàng tỉnh tìm đâu
Bóng người yêu cũ

Chỉ có Bác Sỹ
Một chàng bảnh trai
Chăm sóc ngày dài
Lửa gần rơm bén

Ruột đau cắt hẹn
Chuồn chuồn vẩn vơ
Quanh nàng lượn lờ
Nàng đâu có biết

Người yêu đi biệt
Mịt mù âm tin
Bác sỹ ở bên
Giúp nàng khuây khỏa

Nhiều khi nhớ quá
Liều đậu bờ vai
Chuồn chuồn khóc dài
Nàng nào hay biết

Thời gian khắc nghiệt
Lặng lẽ trôi qua
Kỷ niệm tình xưa
Trôi vào dĩ vãng

Chu đáo lãng mạn
Bác Sỹ hôm nay
Tình cảm tháng ngày
Càng thêm sâu đậm

Họ hôn nồng thắm
Chuồn tan nát lòng …
Lại đến mùa Đông
Ba năm hết hạn

Quên tình dĩ vãng
Nàng lên giáo đường
Làm lễ thành hôn
Cùng chàng Bác Sỹ

Chuồn chuồn rơi lệ
Lần cuối đậu vai
Mai Ta xa rời
Chúc em hạnh phúc ! …

Thượng đế chợt hiện
Này chuồn chuồn kia
Đã hết hạn kỳ
Trở thành người nhé

Hãy mau nhanh lẹ
Giành lại người yêu
Trước khi tuyên điều
Cha đạo phán quyết

Chuồn ngấn lệ huyết
Nàng hạnh phúc rồi
Con xin đơn côi
Làm chuồn mãi mãi …

Chiều buồn hoang dại
Cánh chuồn chơi vơi
Chuông nhà thờ rơi
Như lời than khóc …

Chập chờn cánh mỏng
Chiều tím dần buông
Sợi khói lam buồn
Về đâu Chuồn hỡi ! …
Thơ là hồn đêm về thoả mơ mộng
Cùng nàng thơ bay đến những vì sao
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

thsngocphuong

LƯƠNG KHÔ
Phạm Ngọc Phương
Sự kiện động đất sóng thần Nhật Bản 11-3-2011
(Cảm tác từ bức thư ông Hà Minh Thành, người Việt làm cảnh sát ở Fukushima-Japan, gửi ông Tiến sĩ Nguyễn Đình Đăng-Tokyo, ngày 17-3-2011 đăng trên blog http://nguyendinhdang.wordpress.com/ )

Sóng thần đã đi qua
Bao hoang tàn để lại
Cuối hàng người cứu đợi
Một cậu bé âm thầm

Phong phanh, đói, rét căm
Chờ đến lần phát bánh
Thương cậu bé đói lạnh
Ông cảnh sát hỏi thăm
Cha mẹ có sao không?
Nhà ở đâu hả cháu?

Ánh buồn lời lệ ráo
Cha cháu ngày hôm qua
Bị sóng thần cuốn xa
Cả người và xe cộ
Khi mới vừa dừng đỗ
Đón cháu nơi cổng trường
Chắc đã chết thảm thương
Trong thác cuồng bùn nước
(Mẹ và em đi trước
Nhà gần biển, sóng chồm)

Ông cảnh sát đau lòng
Tội nghiệp cho thằng bé
Chín tuổi mất cha mẹ
Giờ đói lạnh bơ vơ
Ông đưa túi lương khô
Thôi cháu hãy cầm lấy
Ăn đỡ lòng đi vậy
Chờ đến lượt còn lâu

Ánh mắt vụt lóe sao
Cậu cầm lương cúi lạy
Bước lên bỏ vào dãy
Lương khô đang chia phần
Ông cảnh sát ngó trân …
Cháu thật lòng rất đói
Bao người còn khổ tội
Thôi, để phát cho đều
Dù chẳng là bao nhiêu
Nhưng mọi người đang đói

Ôi ! nhân cách cao vợi
Ông cảnh sát quay đi
Dấu dòng lệ trào mi
(Ông gốc người ngoại quốc)
Nơi xứ ông mà được
Người lớn nhân cách này
Dẫu động đất sóng bay
Vẫn thành Rồng thành Hổ
Đời ông đâu cơ khổ
Mà trôi dạt đến đây
Thân cứu trợ dân gầy
Hồn ông vừa được cứu !
Thơ là hồn đêm về thoả mơ mộng
Cùng nàng thơ bay đến những vì sao
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

thsngocphuong

CHÚ BÉ ĐÁNH GIÀY
Phạm Ngọc Phương

Ông nhà giàu dạo bước
Trên phố quen hoàng hôn
Gặp chú đánh giày buồn
Lam lũ gầy khổ sở

Chú nhóc mời năn nỉ
Ông cho con đánh giày
Để kiếm vài đồng gầy
Mua cơm nuôi em nhỏ

Chạnh lòng thương trẻ khó
Ông lơ đãng gật đầu
Có đáng là bao nhiêu
Vài ba đồng tiền lẻ

Giày xong ông móc ví
Đưa tờ 20 đô
Chú bé cầm ngần ngừ
Ông chờ con đi đổi

2 đồng thôi ông hỡi
Đủ bữa tối hôm nay
Anh em con gặp may
Xin ông chờ một chút …

Đã qua 30 phút
Cậu bé không trở về
Ông lắc đầu : chán ghê
Trẻ nghèo hay gian lắm …

Cơm tối xong đứng ngắm
Trăng mới mọc gió hiu
Trong vườn hoa thơm nhiều
Quên bực mình trẻ gạt …

Chuông cửa reo, tiếng quát
Đi chỗ khác mà xin
Nghèo khổ biết phận mình
Lộn xộn tao bắt nhốt …

Ông thong thả cất bước
Thấy một nhóc gầy gò
Đang mếu máo co ro
Giống tên đánh giày nãy …

Có việc gì đấy cháu
Từ từ nói ta nghe
Anh bảo vệ yên nha
Đừng làm trẻ con sợ …

Thằng bé con ấp úng
Hồi chiều nay anh tôi
Cầm tiền của ông rồi
Băng qua đường đi đổi
Chẳng may bị xe cán
Gãy mất chân rồi ông
Đưa tôi 18 đồng
Bảo tìm ông trả lại
Anh tôi giờ nằm liệt
Chỉ muốn xin gặp ông …

Một lần nữa chạnh lòng
Rảo bước theo thằng bé
Đến ổ chuột xập xệ
Gặp thằng anh đang nằm

Mặt xanh tái như chàm
Thở ra tuồng hấp hối
Nói gấp hơi như vội
Xin ông thương em con …

Cha mẹ đã không còn
Con đánh giày nuôi nó …
Nay không may con khổ
Chỉ xin ông việc này ! …

Cho em con đánh giày
Mỗi ngày cho ông nhé …
Kiếm lấy vài đồng lẻ
Mua cơm sống mà thôi …

Chợt thằng anh duỗi tay
Hơi thở lịm như tắt …
Ông già trào nước mắt
Ta sẽ lo em con

Cho ăn học bình thường
Như bao đứa trẻ khác
Cứ bình tâm an lạc
Bệnh viện tiền ta cho …

Thằng anh đã xuội lơ
Hồn bay về thiên giới
Nhân cách nghèo cao vợi
Môi nhợt thoáng nụ cười

Nó sống trọn kiếp người
Dù nghèo nhưng tự trọng
Bao người giàu-danh vọng
Đã chắc gì bằng đâu ! …
Thơ là hồn đêm về thoả mơ mộng
Cùng nàng thơ bay đến những vì sao
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

thsngocphuong

BIểN LòNG
Phạm Ngọc Phương

Tình yêu như cơn bão
Dậy sóng biển lòng yên
Cuộc tình càng say đắm
Càng sóng gió triền miên

Xa nhau sóng xa thuyền
Biển lòng cồn thương nhớ
Sóng gào thét cuồng điên
Biển lòng bùng giông tố

Gần nhau nghe hơi thở
Biển lòng lắng dịu hiền
Đôi tình nhân say đắm
Buồm căng gió thuyền êm

Có khi biển lòng ghen
Sóng thét gào sầm sập
Thuyền tránh vào vịnh êm
Đợi qua cơn cuồng loạn

Đôi khi buồn chán ngán
Thuyền lên bờ cầu yên
Nhớ biển lòng nứt toác
Biển lòng bạc đầu thêm

Sao lập tức êm đềm
Khi biển lòng dậy sóng
Sao quên được tình nhau
Khi yêu người say đắm
Thơ là hồn đêm về thoả mơ mộng
Cùng nàng thơ bay đến những vì sao
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

thsngocphuong

SầU THiÊN THƠ
Phạm Ngọc Phương

Nụ hôn mơ ngày ấy
Chín ngọt môi bây giờ
Tóc huyền hương bưởi trắng
Vương mái sầu thiên thơ

Yêu người biết mong chờ
Giận hờn ghen hy vọng
Tình cuồn cuộn dung nham
Hỏa sơn ngầm biển lặng

Mắt kiêu nhìn xa vắng
Ánh đằm thắm dịu dàng
Xa người màu đêm trắng
Thiên thơ sầu mênh mang

Treo nỗi nhớ thuyền trăng
Mắt sao trời trằn trọc
Trôi ngân hà thênh thang
Lãng du đời trần tục

Thi vị đời bất túc
Lãng mạn giữa chợ đời
Vòng tay môi nồng thắm
Thiên thơ sầu sao rơi
Thơ là hồn đêm về thoả mơ mộng
Cùng nàng thơ bay đến những vì sao
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Phạm Bá Chiểu

thsngocphuong đã viết:
LƯƠNG KHÔ
Phạm Ngọc Phương
Sự kiện động đất sóng thần Nhật Bản 11-3-2011
(Cảm tác từ bức thư ông Hà Minh Thành, người Việt làm cảnh sát ở Fukushima-Japan, gửi ông Tiến sĩ Nguyễn Đình Đăng-Tokyo, ngày 17-3-2011 đăng trên blog http://nguyendinhdang.wordpress.com/ )

Sóng thần đã đi qua
Bao hoang tàn để lại
Cuối hàng người cứu đợi
Một cậu bé âm thầm

Phong phanh, đói, rét căm
Chờ đến lần phát bánh
Thương cậu bé đói lạnh
Ông cảnh sát hỏi thăm
Cha mẹ có sao không?
Nhà ở đâu hả cháu?

Ánh buồn lời lệ ráo
Cha cháu ngày hôm qua
Bị sóng thần cuốn xa
Cả người và xe cộ
Khi mới vừa dừng đỗ
Đón cháu nơi cổng trường
Chắc đã chết thảm thương
Trong thác cuồng bùn nước
(Mẹ và em đi trước
Nhà gần biển, sóng chồm)

Ông cảnh sát đau lòng
Tội nghiệp cho thằng bé
Chín tuổi mất cha mẹ
Giờ đói lạnh bơ vơ
Ông đưa túi lương khô
Thôi cháu hãy cầm lấy
Ăn đỡ lòng đi vậy
Chờ đến lượt còn lâu

Ánh mắt vụt lóe sao
Cậu cầm lương cúi lạy
Bước lên bỏ vào dãy
Lương khô đang chia phần
Ông cảnh sát ngó trân …
Cháu thật lòng rất đói
Bao người còn khổ tội
Thôi, để phát cho đều
Dù chẳng là bao nhiêu
Nhưng mọi người đang đói

Ôi ! nhân cách cao vợi
Ông cảnh sát quay đi
Dấu dòng lệ trào mi
(Ông gốc người ngoại quốc)
Nơi xứ ông mà được
Người lớn nhân cách này
Dẫu động đất sóng bay
Vẫn thành Rồng thành Hổ
Đời ông đâu cơ khổ
Mà trôi dạt đến đây
Thân cứu trợ dân gầy
Hồn ông vừa được cứu !

Thân cứu trợ dân gầy
Hồn ông vừa được cứu !

Cả bài thơ đẹp về cách thể hiện và câu kết thật tuyệt vời!
Cảm ơn Phạm Ngọc Phương đã cho độc giả thưởng lãm áng thơ hay về tình đời, tình người.
Em xinh thế như không là sự thật
Cho anh tin Hà Nội chính thiên đường
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

buithison

thsngocphuong đã viết:
MẮT CHA YÊU
Phạm Ngọc Phương
(Viết lại bài cũ khổ thơ 4 chữ của PNP !
Dựa trên truyền thuyết Phật giáo mẹ cho con trai một mắt của mình)


Tôi lớn lên trong tình yêu chan chứa
Người cha hiền luôn vất vả ngày đêm
Cuộc đời tôi, hai điều rất ngạc nhiên
Điều thứ nhất, tôi có cha không mẹ

Cha ôm tôi những đêm đông lạnh giá
Ốm sài đẹn chỉ một mình cha chăm
Đêm sốt cao cha thức canh âm thầm
Thoáng hàng lệ hắt đèn khuya lóng lánh

Tôi mơ màng cơn đau như ai đánh
Cảm giọt mặn nóng ấm lệ cha rơi
Thấm môi khô nứt nẻ sốt kinh người
Rồi bệnh tật cũng lùi xa, tôi khỏe …

Điều thứ hai, cha tôi tốt đẹp thế
Mà tại sao mắt chỉ còn một con
Bạn bè tôi có đứa hay ác mồm
Độc nhãn long : gán cha tôi biệt hiệu

Như mọi trẻ, tính tôi sĩ, thích điệu
Rất ngại ngùng khi cha ghé trường thăm
Thường tránh né, đứng xa thôi, cằn nhằn
Cha đừng đến, nếu không quá cấp thiết

Cha buồn rầu nhìn tôi, hỏi tình thiệt
Tại vì sao con yêu ngại ngùng cha …
Thời gian trôi cứ thấm thoắt thoi đưa
Tôi lớn lên, giỏi giang giành học bổng


Trời châu Âu phiêu du nơi xa thẳm
Bao khó khăn đời vừa học vừa làm
Cố phấn đấu quyết giành lấy ưu bằng
Một cô bạn xứ người thầm yêu mến

Hai chúng tôi học giỏi cùng quyến luyến
Tình lớn lên theo những mùa tuyết rơi
Những đêm sâu lệ thầm mặn tìm môi
Nhớ cha lắm, nơi quê nhà nghèo khó

Cha đã già, vẫn thui thủi trong gió
Chạy xe ôm, Đông rét mướt đi về …
Trời châu Âu mưa tuyết bay tái tê
Đôi tim giá xích gần nhau sưởi ấm

Từ bao giờ, đã yêu nhau say đắm
Vội thành hôn khi chưa kịp học xong
Hai chúng tôi đã nhất trí đồng lòng
Đám cưới rồi, chọn trời Âu ở lại

Thẳm tâm hồn tôi vẫn lo ái ngại
Dấu vợ tôi, chuyện cha một mắt thôi
Ngày trôi nhanh thoáng tựa bóng con thoi
Hai con ngoan nâng tôi thành cha tốt …

Bẵng nhiều năm, không về thăm, cha khóc
Viết thư dài, than thở nhớ cháu con
Tôi ngần ngại, gia đình biết sẽ buồn
Hay khinh ông, sao chỉ còn một mắt

Cứ lần lữa, thời gian trôi hiu hắt
Lòng ngổn ngang, ôi trăm mối buồn tình…
Chiều mưa tuyết, tôi nhận được hung tin
Cha bệnh nặng, lòng càng đau tan nát

Đêm mất ngủ lòng phân vân ray rứt
Về thăm không ? nhưng vẫn ngại vợ con
Gặp ông chột, họ khinh, hay hãi hùng
Lòng như sôi, ruột gan quặn lửa đốt …

Cơn lốc tuyết chiều nay, kèm tin dữ cha mất
Vội thu xếp cả gia đình về ngay
Bay đến quê đã chôn xong mấy ngày
Đều nhờ tay của bà con chòm xóm

Họ đưa tôi hộp quà cha gửi gấm
Biết gì đây, bồi hồi mở ra xem …
Một phong thư, viết vội nét chữ quen  
Con yêu ơi ! đừng giận cha, con nhé !

Bao năm qua, làm khổ con quá tệ
Đời người ta, ai chẳng muốn vuông tròn
Đến phút cuối, nào mấy ai toại lòng
Mẹ con xưa bao lần từng ao ước

Khoác vai con, trên đường tự hào bước
Rằng con mình, khôi ngô rất đẹp trai …
Đời biển động, sóng ngầm nào ai hay
Bị xe tông, cả nhà mình văng hết !

Mẹ của con, bị nặng nhất, đã chết
Vì cố ôm, giữ chặt con trong lòng
Con bật văng, lăn ra phía lề đường
Vướng gì đó, bị dập hư một mắt

Cha ngã quăng, bất tỉnh, gãy tay mặt
Phải bó bột mấy tháng trời mới lành
Đời con trai cả một tương lai xanh
Lẽ nào đâu chịu khổ đau bị chột

Phúc vẫn còn, may gặp được thầy-thuốc
Một bác sỹ giải phẫu mắt đại tài
Đoàn làm việc từ thiện của nước ngoài
Nghề rất giỏi có thể phẫu thay mắt

Nhưng than ôi, hoàn cảnh lại quá ngặt
Tìm đâu ra, mắt chịu nhóm máu đây
Cha quyết định, cho con một mắt này
Mừng cho con hôm nay, người thành đạt

Cha chết rồi, thân tan hồn phiêu dạt
Nhưng còn đó một con mắt trong con
Sẽ dõi bước, theo con khắp nẻo mòn
Trên cuộc đời, sầu luân hồi nhân thế …

Tôi choáng váng, dưới chân sụp như thể
Cơn địa chấn ầm ầm tan đất trời
Vợ và con, đứng gần vội đỡ tôi
Gục ngất đi trong bàng hoàng hối hận …

Bừng tỉnh lại tiếng hai con khóc ngặt
Cha ơi cha, mắt nữa của nội đâu
Lệ sầu tuôn mà tan nát lòng đau
Tôi ngẹn ngào, chính là mắt cha đó !

Nội thương cha, sợ đời xanh khốn khổ
Cha thương con, lo các con buồn rầu
Ôi tình đời, kiếp nhân thế bể dâu
Lệ chảy xuôi, …
                  tháng năm …
                                  thành …
                                  


        biển mặn ! …

Bài thơ bạn viết rất cảm động, song bts nghĩ nếu bạn chuyển sang viết thành truyện ngắn nội dung  câu chuyện này sẽ hay hơn là viết 1 bài thơ dài như thế!
ƯỚC: vòng tay dài rộng bằng trời
Để ôm trọn vẹn muôn người mình yêu...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

thsngocphuong

THU CảM 5
Phạm Ngọc Phương
(Mến tặng joanne)

Thu phong vàng lá rụng
Màu Thu thấm hồng tim
Lá hát ru xào xạc
Tình Thu khúc êm đềm

Cảnh Thu vàng thần tiên
Sao tình môi quạnh quẽ
Đã mấy mùa Thu qua
Ghế đá chờ khô lệ

Đời chẳng mong ngả rẽ
Nào ai chắc ngày sau
Lá rơi dao chạm khẽ
Khắc mình vào tim nhau

Ta cám ơn mùa Thu
Cho sắc vàng rực rỡ
Ta cám ơn tình nhân
Cho tim sầu nức nở

Tim chờ màu lá đỏ
Trên cành khắc khoải trông
Lá rụng vàng xác nắng
Vơi ngày qua lạnh lùng

Thu vàng lá chờ Đông
Ta chờ nhau cầm sắt
Dang tay níu mùa trôi
Uống Thu vàng say mắt

Chặn môi mềm ngăn nấc
Giọt nhớ mặn lòng côi
Vàng Thu buồn man mác
Hồng tim bóng sầu rơi …

PNP12/11/11
Thơ là hồn đêm về thoả mơ mộng
Cùng nàng thơ bay đến những vì sao
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 7 trang (66 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] [6] ... ›Trang sau »Trang cuối