Điền Phong, tên thật: Nguyễn Văn Quang Sinh ngày 18 tháng 5 năm 1918. Mất: ngày 13 tháng 9 năm 1989 (tức ngày 14 tháng 8 năm Kỉ Tị) Quê: Bằng A, Phường Hoàng Liệt, Quận Hoàng Mai, Hà Nội. Nguyên cán bộ thư viện Quốc gia.
Ngẫu hứng làm thơ chơi Ý thơ tứ cuộc đời Dở hay, lòng chẳng bận Miễn được thỏa tính trời
Anh nghĩ thương em sớm lánh đời, Ngoài hai mươi tuổi giữa xuân tươi Hai thân đau khổ, lòng ngao ngán Một vợ bơ vơ, dạ chẳng nguôi. Ma chiết cuộc đời vừa kịp nếm Thảnh thơi chín suối vội xa chơi. Nhớ em, anh viết dăm câu viếng Em có khôn thiêng cũng ngậm cười.
Nực cười chuyện thế éo le Ba mươi, xuân mới quay về cùng ai! Kịp người, khen cũng đã tài Thưởng xuân mới biết xuân dài triền miên.
Nói:
Bộ ta trên gác, Có quan Tham tuổi hạc mới ba mươi. Vốn xưa nay “tăng phú” chuyện trên trời, Mà nay bỗng hòi đòi thơ với thẩn. Chẳng biết tên nào ngầm dụ dẫn Để quan thành bút rất ngẩn ngơ. Sét ngang đầu, ai nấy thật không ngờ Tưởng trời đất bây giờ xoay chuyển khác Khắp trong Bộ, anh em đều nhớn nhác Hỏi ra thì quan bác tỉnh cơn mê.
Gặp điều gai chướng chửi chơi Chửi rồi lại nhoẻn miệng cười quên ngay Mặc đời điên đảo vần xoay Thú vui ta cứ mê say thỏa lòng.
Trời sinh ra tớ Suốt quanh năm như hớn hở đón mừng ai. Mặt vui tươi, luôn nở nụ cười Vì vẫn nhớ cuộc đời còn lạc thú. Thảnh thơi ngâm vịnh thơ kim cổ Cao hứng men nồng đánh chén chơi. Ngắm giai nhân đôi mắt sáng ngời Cùng môi thắm nở nụ cười say đắm Cũng có tối, trăng trong mê ta ngắm Lại có đêm “tom chát” thưởng đàn ca Bốn mùa dù hạ tới, đông qua Lòng vẫn tưởng giữa xuân về, thu tới. Mặc nhân thế chẳng cần nghĩ ngợi Lượng bao dong rộng với cả muôn người.
Hè sắp tới, gió xuân còn lưu luyến, Chưa bay đi, ngơ ngẩn, tiếc chi đây? Hay hờn ghen cùng cây cỏ nước mây này Đang tươi đón ngọn gió nồm thổi mát
Này đây, giữa lúc muôn hương cùng dậy ngát Muôn loài chim say hát khúc ca vui, Cô gái tơ, lơ đãng, hé môi cười, Làm xao xuyến lòng non người du tử
Kẻ ấy, hồn thơ đà sớm nở Biết say mê, chẳng đợi đến chiều tà. Tấm thân hèn, nhưng trước vũ trụ bao la, Cũng hiểu biết nơi đâu màu đẹp hiện. Có những buổi hương thơm bay nồng quyện Hồn lâng lâng mọc cánh dạo muôn trùng Cảnh êm đềm, đưa mắt lạnh lùng trông Bao người đẹp đi qua, không cảm xúc Phải chăng toàn đây người trần tục Ganh đua nhau phô diễn vẻ bề ngoài? Chốn đông người, sao chẳng thấy một ai Tâm hồn bạn, để nói cười vơ vẩn?
Đang giữa lúc tỉnh mê, hồn ngơ ngẩn, Màu trắng đâu bỗng sáng phía ngoài hiên, Nụ cười tươi, đỏ thắm dưới mi huyền Đôi mắt dịu long lanh vành nón lá. Kẻ du tử bỗng nhiên nao nức dạ, Tưởng người tiên lạc lối xuống phàm trần. Tấm thân mềm tha thướt, vẻ hiền nhân, Hồn tươi sáng, khoan thai, cười cợt gió. Tà áo trắng phất phơ, nhường hớn hở Được chiều nuông người đẹp dáng yêu kiều. Vành nón xinh, thanh tú biết bao nhiêu Như xua đuổi gió múa bay lởn vởn. Mà lúc ấy, làn thu ba vô tình gợn, Đắm lòng ai, thờ thẫn, đứng chờ trông.
Người đã đến, người bạn hiền đã đến, Đem ánh vui vung tỏa bốn phương trời. Chuyện tâm tình kể hết, vẻ duyên tươi, Làm êm dịu tháng ngày người du tử. Để đáp lại long thanh người lịch sự, Kẻ phàm nhân chăm giữ lễ giao du. Một đôi khi, lời nói nhỡ hồ đồ, Vẫn yên chắc lòng khoan dung xa rộng, Vậy nên, mỗi khi hồn lâng lâng bay bổng, Lại nhớ người hiền hữu, mỉm cười vui Ý thơ trào, trên giấy chép đôi lời, Thân tặng bạn để ghi ngày tri ngộ.