Chạy xe về cơ sở, quan sát thực địa để xây dựng kế hoạch chuẩn bị cho một hoạt động lớn vào đầu tháng 6 tới...
Gió, mưa bay bay. Cánh đồng xanh thắm hai bên đường. Sực nhớ quên cầm máy ảnh đi!
Một vùng quê khá yên tĩnh. Cảnh quan đẹp.
Xong việc, ghé qua khu chợ quê. Một khu chợ hiền hoà, không có quá nhiều tiếng lao xao như nơi thị tứ. Nhiều người chào mình, gọi đúng tên của chính mình, thân thiết, mà mình chẳng biết chính xác họ là ai. Đon đả mời mình ghé hàng uống nước, lật đật châm trà, vừa rót vừa hỏi: Chị lại về chuẩn bị lễ đấy à? Năm nay mình làm mấy ngày hở chị?
Lễ ở đây là lễ hội. Hoá ra mọi người cũng đã quen với việc mình gắn với lễ hội nơi đây! Lòng thấy vui vui... Hồi này, cảm giác đơn độc nhiều khi đến bất lực khi về đây chuẩn bị cho các hoạt động đã thật sự bị xoá nhoà.
Ghé mua mớ rau đắng hái từ đồng về, người bán gói mớ rau đưa cho mình kèm câu hỏi: sao trông chị quen quá? Người ngồi bán hàng bên cạnh trả lời: chị ấy hay về tổ chức CQ mỗi kỳ lễ, không nhớ sao?!
Xem ra, mình cũng đã làm được chút chi đó đáng cho mọi người nhớ tới. Tuy vậy, mình biết còn rất nhiều điều mình chưa thật sự dốc hết sức mình để đấu tranh đến cùng cho những việc cần làm. Hay mình đã cố gắng nhưng không xuể, nhỉ? Biết làm sao được khi mà đâu phải ai cũng biết lắng nghe, nhất là khi họ nắm trong tay quyền lực! Cũng cảm thấy buồn bực khi nhìn thấy một công trình đã được đầu tư bao tiền bạc, công sức lại không được quản lý tốt, thậm chí còn tuỳ tiện, cẩu thả.
Trở về, chạy xe ngang qua cánh đồng lúa đang mẩy hạt. Mưa lất phất. Lòng thấy chút nhẹ, chút ưu tư...
"Hương Giang nhất phiến nguyệt
Kim cổ hứa đa sầu"
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook