Trang trong tổng số 6 trang (59 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [3] [4] [5] [6]

Ảnh đại diện

hoadongnoi

Cảm ơn bác Nghệ đã giới thiệu loạt bài này.
Đúng là từ trước tới nay, thường thơ XQ được giới thiêu và bình luận nhiều hơn. Thơ Vũ không được giới phê bình nhắc đến nhiều bằng kịch của Vũ.
Mãi mấy năm sau này, khi một số tuyển tập thơ Vũ được phát hành, người ta mới bắt đầu nhắc nhiều đến thơ Vũ. Vì thế, đọc được những bài bình dài hơi về thơ Vũ như của bác Nghệ vừa giới thiệu  mới thấy nó "đã" làm sao !
Không biết các bạn thế nào, chứ mình hồi còn đi học thì thích thơ Quỳnh, bây giờ lớn tuổi rồi lại thấy thích thơ Vũ hơn. Mà càng đọc, càng nghiền ngẫm lại càng thấy hay, thấy lạ !
@ Hoa Xuyên Tuyết & Đêm Mùa Đông : Ừ, năm nay mình quá bận rộn nên cũng quên không vào diễn đàn để cùng kỷ niệm ngày mất của họ. Mình còn tệ hơn Đêm Mùa Đông là đến bây giờ, tháng 11 rồi, mới vào topic này và mới nhớ ra !
Thôi thì chỉ hy vọng là nhờ các bạn... chứng giám cho "lòng thành" của mình vậy !
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

chipbong

Toạ đàm thơ Xuân Quỳnh
(Toquoc)- Nhân dịp ra mắt hai tuyển thơ Xuân Quỳnh bằng tiếng Pháp và tiếng Việt, Trung tâm Văn hoá Pháp tại Hà Nội sẽ tổ chức buổi toạ đàm về thơ Xuân Quỳnh vào lúc 18g ngày 28/2 tới.

Nhắc đến nhà thơ Xuân Quỳnh là nhắc đến hồn thơ đằm thắm, tha thiết, giàu cảm xúc của một người phụ nữ. Thơ Xuân Quỳnh dường như không có tuyên ngôn mà được chắt lọc từ những gì gần gũi dung dị của đời thường nhất. Vì thế, khi đọc thơ Xuân Quỳnh, nhiều người tìm thấy tiếng nói đồng cảm của mình trong đó. Mỗi bài thơ như một câu chuyện thủ thỉ, dễ gần, dễ thuộc và dễ chạm vào cái sâu thẳm của lòng người. Những bài thơ như: Thuyền và Biển, Sóng, Thơ tình cuối mùa thu... nhanh chóng trở thành những bài hát được đông đảo công chúng đón nhận bởi ca từ tinh tế, giàu tính biểu cảm. Có lẽ, chính “ưu thế” này của thơ Xuân Quỳnh sẽ khiến buổi toạ đàm sôi nổi vì sự chuyển thể ngôn ngữ thơ sang tiếng Pháp liệu có mất đi không? Câu trả lời sẽ phần nào được tìm thấy trong buổi Toạ đàm thơ Xuân Quỳnh.

Buổi toạ đàm sẽ có sự tham gia của các dịch giả và nghiên cứu văn học: Lưu Khánh Thơ, Chu Văn Sơn, Phạm Xuân Nguyên.

Hà Anh

http://vanhocquenha.vn/vi...n_id=4145&n_muctin=14
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Xuyên Tuyết

Ơ Phương ko tham gia diễn giả à???
"Xin anh đừng hỏi vì sao
Tên anh em để lẫn vào trong thơ..."
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Xuyên Tuyết

Cả nhà ơi, những bạn nào đi hò hẹn nhau cùng đi đi!
"Xin anh đừng hỏi vì sao
Tên anh em để lẫn vào trong thơ..."
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Cammy

Thèm đi quá! :(
Em ngẩn ngơ ngắm khoảng trời chiều
Khoảng trời yên ả, nét phiêu diêu
Em lơ đãng vẽ anh lên đó
Vẽ cạnh tên anh, một chữ yêu
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Xuyên Tuyết

Mình gửi một chút cảm nhận qua cuộc toạ đàm hôm kia. Đêm mùa đông và Hoa xuyên tuyết luôn gặp nhau ở toạ đàm của Quỳnh và Vũ, hì.

ÁM ẢNH XUÂN QUỲNH


Trong buổi tọa đàm về thơ Xuân Quỳnh tối ngày 28-2-2011, có rất nhiều chia sẻ, đồng cảm, thậm chí tri ân từ phía độc giả đối với những vần thơ đầy ắp yêu thương của nữ sĩ. Những nhận định về thơ Xuân Quỳnh của các nhà phê bình Chu Văn Sơn, Phạm Xuân Nguyên, Lưu Khánh Thơ đem đến cho người tham dự buổi tọa đàm những góc nhìn phong phú về chân dung một con người thơ nhạy cảm, nồng nàn và khao khát bình yên.



Trong số những ý kiến của cử tọa, lời nhận xét của nhà thơ trẻ Vi Thùy Linh khiến tôi suy nghĩ nhiều. Chị nói rằng, Xuân Quỳnh không tự tin trong tình yêu. Quả đúng. Thế nhưng, nếu đúng như nữ sĩ Vi Thùy Linh nghĩ, đó là điểm yếu của người phụ nữ Xuân Quỳnh trong đời thực thì tôi lại thấy, đó là ưu thế của Xuân Quỳnh với tư cách là một nhà thơ. Với tình yêu, tôi chợt nghĩ, chẳng ai có thể tự tin cả. Bởi càng tin càng thấy mong manh. Càng yêu càng thấy lo lắng. Càng có càng thấy dễ mất. Có vẻ như, chỉ những ai chưa thực sự có được gì trong tay mới tự tin hoàn toàn được. Lại nhớ những bông hoa "sặc sỡ đến lo âu" trong thơ Olga Berggoltz. Nhà thơ Bằng Việt dịch như thế, dường như cảm được cái khoảnh khắc “nhất thời” đầy bất trắc của những bông hoa cuối mùa, khi khoe sắc rực rỡ nhất cũng là lúc bắt đầu cho ta cảm giác mơ hồ về sự úa tàn. Cũng như Xuân Quỳnh từng viết: “Hôm nay yêu mai có thể xa rồi…”(Nói cùng anh). Hay như Nguyễn Du trong “Kiều” cũng để nhân vật của mình thốt lên khi ái ân đang nồng đượm: “Bây giờ rõ mặt đôi ta – Biết đâu rồi nữa chẳng là chiêm bao!”… Quy luật của tình yêu là thế. Và Xuân Quỳnh, với sự nhạy cảm của người phụ nữ làm thơ, hơn ai hết biết được điều này rất rõ, bằng trái tim. Tôi cho rằng, giả sử người mà Xuân Quỳnh trao gửi tình yêu không phải là một người trai đa tài nhiều người mến mộ như Lưu Quang Vũ mà là một ai đó khác thì trước tình yêu, Xuân Quỳnh vẫn “không tự tin” như thế mà thôi. Những hoang mang, những dự cảm xa xôi, những mơ hồ đau đớn trong cả những phút giây đang tận hưởng tình yêu vẫn không thể khác: “Mùa thu nay sao bão mưa nhiều/ Những cửa sổ toa tàu chẳng đóng? Dải hồng hoang và đại ngàn tối sẫm/ Em lạc loài giữa sâu thẳm rừng anh…” (Tự hát)



Điều đáng nói là, Xuân Quỳnh biết cách, có thể bằng vô thức, nói về những dự cảm mong manh ấy một cách tinh tế qua những chi tiết tưởng chừng giản dị bâng quơ - một tiếng còi tàu, một ánh lửa le lói trong rừng, một hơi lạnh thoáng qua bàn tay… - khiến người đọc trong mỗi trường hợp của cuộc đời mình, đều có thể nhận được sự đồng cảm, gần như là một sự chia sẻ. Vì thế mà một độc giả trong buổi tọa đàm, khi đứng lên đọc bài thơ “Lại bắt đầu” đã tâm sự rằng bài thơ đã đi cùng chị qua hạnh phúc và đau khổ, để chị có thể khỏe mạnh và vui tươi sống với cuộc đời như ngày hôm nay. Lạ thay, một người xa lạ trong khán phòng đối với chị là tôi bỗng cảm thấy gần gũi và gần như là hiểu được chị, vì có chung một sự đồng cảm với thơ Xuân Quỳnh.



Ngồi trong buổi tọa đàm, tôi lại cứ nhớ buổi trò chuyện về thơ Lưu Quang Vũ diễn ra cách đây cũng chưa lâu, tại chính gian phòng này. Thơ Vũ, thơ Quỳnh – mỗi người một vẻ riêng – nhưng đều để lại những ám ảnh, mà thơ ca, dù là thơ trẻ hiện đại hay là kiểu thơ mà giờ đây người ta quen gọi là thơ truyền thống, muốn đạt đến được điều gì thì cuối cùng, đó vẫn là “sự ám ảnh”. Sự ám ảnh mà người đọc nhận được từ những câu thơ ghi lại khoảnh khắc của cảm xúc hay một ánh chớp chói lòa của lý trí, cũng như nhau thôi. Trong biết bao bài thơ, hàng trăm câu thơ của Vũ, tôi không hiểu sao cứ bị ám ảnh nhất hình ảnh “mặt buồn như sỏi dưới hang sâu” (Đêm đông chí uống rượu với bác Lâm và bác Khánh nói về những cuộc chia tay thời loạn…). Và vì thế mà Lưu Quang Vũ, thơ anh đối với tôi là nỗi buồn - “Buồn như sỏi dưới hang sâu!”. Dường như đâu đó tôi từng gặp những nỗi buồn như thế trên đường đi của mình, cho dù chẳng biết sỏi dưới hang có thể buồn đến thế nào! Chỉ có thể cảm được, bằng một sự đồng cảm mà nhà thơ đã khơi dậy trong tôi khi tôi đọc thơ anh. Một trong những cái bóng của nỗi buồn như sỏi ấy, tôi nhớ nhất những gương mặt của một nhóm lính Nga đứng ngồi lơ ngơ bên ngoài cung đại hội điện Kremlin. Bấy giờ, sau cuộc chiến tranh Chechnya, họ đang được lệnh bảo vệ một … ca sĩ!



Còn Xuân Quỳnh thì lại ám ảnh tôi bằng một tiếng còi tàu:

“Vừa thoáng tiếng còi tàu
Lòng đã Nam đã Bắc”

(Sân ga chiều em đi)



Tôi cho rằng, đây là một trong những câu thơ hay và tài của Xuân Quỳnh. Kỹ thuật của Xuân Quỳnh là đây! Có ai đó nhận xét, thơ Quỳnh quá thiên về cảm xúc mà coi nhẹ kỹ thuật! Tôi thì lại hiểu “kỹ thuật” theo một cách khác. Nó không phải là cách ta loay hoay xếp đặt câu chữ, cắt gọt, thêm bớt, đưa vào đó những thủ pháp phức tạp, tìm cách nói khác đi điều ta vừa nghĩ ra trong đầu, cho nó mới hơn, cho nó khác hơn điều ta đang thực lòng muốn nói. Đối với tôi, những gì nhà thơ dường như vô thức viết ra, có thể chẳng sắp đặt gì nhiều, nhưng là một sự lóe sáng của kỹ thuật, cái thứ kỹ thuật đã thấm vào ngòi bút nhà thơ lúc nào không biết nữa. Nói về sự chia xa bằng cái thảng thốt qua tiếng còi tàu như thế, thật là tuyệt bút! Và thế là, thơ Xuân Quỳnh đối với tôi luôn là dự cảm day dứt về sự xa cách, điều mà nhà thơ luôn đấu tranh để chống lại, ước mong khắc khoải một sự sum họp bình yên.



Nếu sinh thời Xuân Quỳnh chưa có được điều đó, thì hôm nay, trong căn phòng đầy ắp những tri ân thương nhớ của độc giả và những người thân hướng đến chị, hẳn cuối cùng chị đã được toại nguyện.



TA

Nguồn: http://phongdiep.net/defa...tion=article&ID=12202
"Xin anh đừng hỏi vì sao
Tên anh em để lẫn vào trong thơ..."
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Tuấn Khỉ

Hoa Xuyên Tuyết đã viết:
...
Kỹ thuật của Xuân Quỳnh là đây! Có ai đó nhận xét, thơ Quỳnh quá thiên về cảm xúc mà coi nhẹ kỹ thuật! Tôi thì lại hiểu “kỹ thuật” theo một cách khác. Nó không phải là cách ta loay hoay xếp đặt câu chữ, cắt gọt, thêm bớt, đưa vào đó những thủ pháp phức tạp, tìm cách nói khác đi điều ta vừa nghĩ ra trong đầu, cho nó mới hơn, cho nó khác hơn điều ta đang thực lòng muốn nói. Đối với tôi, những gì nhà thơ dường như vô thức viết ra, có thể chẳng sắp đặt gì nhiều, nhưng là một sự lóe sáng của kỹ thuật, cái thứ kỹ thuật đã thấm vào ngòi bút nhà thơ lúc nào không biết nữa.
...
TA

Nguồn: http://phongdiep.net/defa...tion=article&ID=12202
Kỹ Thuật Và Nghệ Thuật

Kỹ Thuật đạt đến mức Tự Nhiên sẽ trở nên Nghệ Thuật
Nghệ Thuật là Kỹ Thuật ngây thơ không phải cắt gọt gì.
Mọi xếp đặt, loay hoay, tìm tòi, thêm bớt...
Đều xảy ra rất nhanh trong đầu rồi "xuất khẩu thành thi".

Chữ nghĩa với nhà thơ cũng như đất đá với nhà điêu khắc
Nghệ Thuật luôn dựa trên nền Kỹ Thuật, tay nghề!
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

hoan1982

Di chúc tình yêu

“…Ta gửi lại tình yêu như ánh sáng hiền hòa
Và chân trời - di chúc của đời ta…”

Lưu Quang Vũ 10- 1973…

Tôi chép vào sổ tay những vần thơ của Xuân Quỳnh khi bắt đầu biết rung động của tuổi dậy thì. Những năm 80 của thế kỷ trước, lúc đó chưa có những cuốn sách dạy kỹ năng sống, bên cạnh chẳng có những chuyên gia tâm lý để dạy kỹ năng yêu…Lúc ấy, Xuân Quỳnh đã dạy tôi cách hiến dâng, cách đắm đuối và cách im lặng trao nhận tình yêu trong dông bão. Thay cho mẹ tôi, thơ Xuân Quỳnh dạy tôi cách trở thành đàn bà, cách trở thành người biết yêu người khác vô điều kiện và phi ngụy biện.

Những năm đói khổ, rét mướt và cay đắng của cuộc sống khó khăn, búa rìu dư luận, chủ nghĩa lý lịch và những thứ đồng phục đạo đức, đồng phục giao tiếp, đồng phục cả quan hệ yêu đương…Tôi tự tìm đến với Xuân Quỳnh như cô bé tìm thấy viên bi ve lấp lánh được chôn một cách bí mật dưới đám lá khô mục ẩm ướt của khu vườn nhục cảm.
Tôi trở thành “người đàn bà trẻ ranh” thích đan len, thích đi chợ, thích ngồi mạng lại những đôi bít tất rách, thích ngồi mơ mộng bên nồi cơm ghế mì lúc nào cũng chực thiếu củi đun. Tôi trở thành người đàn bà luôn loay hoay với câu hỏi: Yêu thế nào để có được phẩm giá con người, ghen thế nào để được sang trọng, lịch lãm, lặng lẽ thế nào để hiểu được trái tim mình, sống thế nào để không hổ thẹn với người mình yêu…

Khi đã trải qua nhiều bến bờ, nhiều vực thẳm của tình yêu và cuộc sống, tôi mới hiểu được rằng, mỗi bài thơ Xuân Quỳnh viết đều như một di chúc viết riêng cho tình yêu lớn lao của đời mình. Một người đàn bà yêu và thiêng liêng liêng hóa tình yêu , một người đàn bà trong tâm thức luôn đón nhận sự ngắn ngủi của kiếp người, lúc nào cũng sẵn sàng chờ đợi một chuộc chia ly không hẹn trước.
Xuân Quỳnh luôn muốn lao đi trong tình yêu nhưng luôn dừng lại ngắm nghía thứ ánh sáng kỳ diệu của tình yêu, vầng hào quang của tâm và trí khi con người thăng hoa trong mê đắm.  “…Ta đi theo tuổi trẻ của ta, ta đi như thể những ngày xưa, như những ngày sau ta còn đi thế Anh bước nhanh kéo em vội vã, dường như sợ không đuổi kịp tuổi thanh niên…”

Thơ Xuân Quỳnh luôn có những khoảnh khắc tự luận, tự vấn khiến cho người đọc thơ chị luôn được cảnh tỉnh trong đam mê:  “Mắt anh nâu một vùng đất phù sa, vùng đất của nơi nào trong trí nhớ, em chiếm đoạt rồi em hoảng sợ, giữa vô cùng hoang vắng giữa cô đơn…”

Đấy là khi nỗi lo sợ ùa đến với người đàn bà tự ý thức được mình đang sở hữu một tình yêu trong mơ, giữa ảo và thực, giữa hạnh phúc và lo lắng giữa sự tham lam của ái tình và sự tinh tế của lòng vị tha, tính nhân văn : “Đấy, tình yêu, em muốn nói cùng anh, nguồn gốc của muôn ngàn khát vọng, lòng tốt để duy trì sự sống, cho con người thực sự sống Người hơn…” .

Tôi không dám cường điệu khi thừa nhận rằng Thơ Xuân Quỳnh đã giáo dục cho tôi một phẩm cách đàn bà, một thế giới bao dung và nhân hậu. Một thế giới ngôn ngữ bao trùm lên những giới hạn bản năng của “giống cái” nhưng cũng lại vô hạn cuộc tạo sinh. ” Tay trong tay , tôi đã bên người. Tôi chẳng nói điều chi về vĩnh viễn. Vì mỗi sáng khi mặt trời hiển hiện. Là một ngày tôi lại bắt đầu yêu…”. Tôi ý thức được sự bé nhỏ của kiếp người, đúng hơn là một kiếp đàn bà, đi như thế nào trên giới hạn của đức hạnh và nỗi khát khao bản năng mong manh như sợi tóc khi đọc thơ Xuân Quỳnh.

Tôi học được ở Xuân Quỳnh cách giữ lửa đam mê cho riêng mình, không biến tình yêu thành ngọn lửa tự thiêu đốt phẩm hạnh và nhân cách của người đàn bà, không bao giờ làm tổn thương đến người khác để bảo vệ quyền sở hữu thân xác một cách ảo tưởng trong đam mê. Khi Xuân Quỳnh viết cho Lưu Quang Vũ những dòng thư ngây ngô và rất đàn bà, nóng bỏng: “ Em không thể hình dung nếu không có anh em sẽ sống như thế nào. Em rất muốn em trẻ đẹp lại cho tuổi tác và hình thức của mình. Có thể anh không cần như thế ,nhưng em cần như thế. Vì chắc rằng em trẻ và đẹp hơn, anh sẽ yêu em nhiều hơn. Anh đang bảo là em nghĩ cho anh những điều tầm thường.

Người ta, nhiều khi tưởng mình đã vượt qua những điều tầm thường rồi thế mà đôi khi vẫn quay lại, sự quay lại còn mạnh mẽ hơn lúc ban đầu. Ở người đàn bà, đôi khi chỉ cần nhan sắc thôi, nhan sắc là tài năng. Dẫu rằng có nghĩ về phía tinh thần thế nào đi nữa thì người thông minh và tài năng cũng cần có nhan sắc, tài năng mới vẹn toàn.

Đôi khi em nghĩ quẩn là sẽ phải bỏ anh đi để em khỏi phải mang nỗi tủi nhục là không xứng với anh. Nhưng em không có can đảm. Em yêu anh và em đã nhập cuộc đời em vào cuộc đời anh, bây giờ đối với em đó chỉ là một cuộc đời thôi, làm sao em cắt đi nổi…”( Thư viết ngày 8-6-1978).


Mặc dù, ở con người đời thường, Xuân Quỳnh cũng rất bình dị, gần gũi với “giới nữ”, tôn thờ phái mạnh, đề cao phái mạnh nhưng cũng rất quyết liệt bảo vệ giá trị bản thân: [i“Thử nghĩ xem, thế giới chỉ đàn ông. Các anh sẽ không còn biết yêu biết ghét. Các anh không đánh nhau nhưng cũng chẳng làm nên gì hết. Thế giới sẽ già nua và sẽ lụi tàn. Ai sẽ là người sinh ra những đứa con. Để tiếp tục giống nòi và dạy chúng biết yêu, biết hát…”[/i].


Làm thơ, làm một nữ thi sĩ, điều gây chú ý và được ghi nhận không phải là những sự đại ngôn, khoa trương. Tuổi trẻ chưa hẳn là thế mạnh tuyệt đối. Sự khao khát nhục cảm, sự táo bạo trong thi ảnh không hẳn là cách tân hay đột phá…mà sự rung chuyển ngầm của các cung bậc cảm xúc, sự chuyển biến từ nhận thức đến hành vi của người đọc đằng sau rung động và câu chữ của nhà thơ mới làm nên giá trị lâu bền cho tác phẩm.

Cao hơn nữa, chia sẻ và hướng dẫn con đường đến với phẩm cách cho người đọc một cách dung dị, nồng nàn đã tạo nên giá trị của thơ Xuân Quỳnh, khiến cho chị luôn ở bên trong góc khuất tâm hồn người đọc một cách tận tâm nhất, sâu lắng nhất.

Ngay cả khi chị đã “Tiên cảnh nhàn du” với tình yêu lớn của cuộc đời mình, những bài thơ như những bản di chúc viết cho tình yêu của Xuân Quỳnh khi chị đang sống vẫn luôn là một giá trị mang tính hướng thiện và giáo dục tâm hồn cho những người muốn làm đàn bà một cách đàng hoàng trong tình yêu và đắm say một cách tử tế nhất, nếu có thể. Tôi xin cúi đầu tri ân trước Xuân Quỳnh như cúi đầu trước một cô giáo nhân hậu của trường học làm đàn bà và cũng vì tình yêu mà học cách sống Người hơn.
Nhà thơ Phan Huyền Thư
Cái gì biết thì chia sẻ.Đừng sợ người ta cười mình hợm hĩnh.Chỉ e người ta không muốn tiếp thu.Cái gì chưa biết thì hỏi.Đừng ngại người ta cười mình dốt.Chỉ sợ mình hoài dốt thật(Ketxu)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

demmuadong

Hic, hôm qua lúc nhớ ra là ngày mất của LQV thì chùa đã đóng cửa mất rồi. :((
... Thì cứ say cho xa đừng phải nhớ.
Thì cứ điên cho đổ vỡ đừng buồn...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 6 trang (59 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [3] [4] [5] [6]