Trang trong tổng số 2 trang (20 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2]

Ảnh đại diện

sunrise8

Do đường xá hiểm trở xa xôi, lại đang mừa mưa lũ nên đơn vị không thể đưa thi hài anh tôi về xuôi được, nên đơn vị đã tổ chức lễ truy điệu và an táng trên đó, nhưng họ đợi gia đình lên mãi tới gần tối mới làm lễ được, hôm lên dữ lê truy điệu chỉ có ông nội tôi và mấy chú, tôi và bố mẹ tôi họ không cho theo sợ nhìn thấy mà ngất. cả ngày hôm đó bố mẹ tôi và em gái tôi đã khóc cạn nước mắt vì thương nhớ anh, xóm làng hay tin củng kéo đến đông lắm, trời thì mưa tầm tã, chưa hôm nào mưa lại to như hôm anh tôi mất, nước ngập cả đường, nhưng có những người bạn của anh dù công tác ở xa vẫn về để thắp cho anh một nén hương, hồi còn sống anh chơi bạn đông lắm mà ai củng quý mến anh.
Mẹ tôi bảo anh tôi sinh vào con thiên đế, năm sinh anh mẹ tròn 26 tuổi, mà mang thai anh trong năm và sinh trong năm. Có lần tôi cầm tay xem đường sinh mệnh anh thấy củng ngắn lắm. tôi đã chấm thử số tử vi của anh thì thấy mệnh anh an tại dần, có liêm trinh, song hao, không kiếp tại mệnh vì anh sinh tháng 10 âm, ứng với câu phú tử vi “ bán thân triết sĩ “ chim bay giữa đường gãy cánh
Mưa kéo mãi cho đến ba ngày của anh, mẹ tôi không ăn gì cả, cứ lại bên bàn thờ ôm di ảnh anh tôi mà khóc than “ sao con bỏ mẹ mà đi, tuấn ơi” tôi và em tôi thấy vậy củng cứ ôm mẹ mà khóc theo, bố tôi thì nằm liệt trong giường không dậy được.Mọi việc lúc ấy, anh em họ hàng và làng xóm đứng ra lo giúp, người đến thắp hương củng không dấu được nước mắt vì thương anh tôi mất còn trẻ quá mới đầy 21 tuổi.
Gia đình tôi từ ngày anh mất càng trở nên kiệt quệ cả về vật chất lẫn tinh thần, bố tôi củng không đi xây nữa, mẹ tôi vì nhớ anh mà sinh bệnh không đi chợ được. Xóm giềng thường xuyên sang an ui cho bố mẹ tôi vơi đi phần nào nhớ thương con. Mãi tới tận hết năm sau khi tôi chuẩn bị bước vào giai đoạn ôn thi đại học bố mẹ tôi mới bắt đầu lấy lại được thăng bằng, bắt đầu đi làm thêm, tôi thấy thương bố mẹ vất vã nên xin ít vôn đi buôn trứng vịt và ổi để bán cho xe ca ngoài đường quốc lộ, bán đâu được ít hôm bị mấy đứa ngoài đường đó bắt nạt nên tôi không dám đi nữa, mẹ thấy thương tôi bảo thôi con lo chuẩn bị ôn thi tốt nghiệp, đặt nhiệm vụ học tập lên hàng đầu, tôi nghe lời mẹ bắt đầu mua sách về để tự ôn thi.

Sang năm lớp 12 cả lớp bắt đầu đô xô đi ôn thi ở các lò luyện hoặc những nhà thầy cô có tiếng, tôi biết mẹ vất vã nên chắt góp tiền để mua sách tự ôn, sang năm lớp 12 này tôi được thầy cho chuyển sang lớp chọn vì thành tích học tập của mình, tôi củng thấy vui vui. Thầy chủ nhiệm lớp tôi rất hiền, thầy hiểu được hoàn cảnh gia đình tôi nên giúp tôi nhiều lắm, tôi học thêm ở nhà thầy nhưng thầy không bao giờ lấy tiền mà động viên tôi cố gắng học tập. Chuyển sang lớp mới, tôi lại được mọi người tín nhiệm bầu làm bí thư lớp với số phiếu rất cao chắc là nhờ tiếng tôi đi thi học sinh giỏi tỉnh. Trong lớp này tôi củng để ý thích một cô bạn tên Lan, cô ấy có mái tóc đen ngang vai, khuôn mặt tròn tròn, đặc biệt đôi mắt to và đen như biết nói, ngồi sau lưng tôi. Tôi cứ thầm lặng yêu cô bạn đó cho đến khi gần kết thúc năm học mới dám viết trong cuốn nhật ký của cô ấy là “ mình thích bạn”rồi ký tên phía dưới. Mọi người biết được trêu tôi khiến tôi và cô ấy mỗi lần gặp nhau không dám nhìn nhau, sau này tôi mới biết cô này đã có bạn trai từ hồi lớp 10, cao to đẹp trai và gia đình giàu có. Tôi đau khổ củng nhiều.
cuộc đời sắc sắc không không
ham chí cái thú phù vân hỡi người
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

sunrise8

Do đường xá hiểm trở xa xôi, lại đang mừa mưa lũ nên đơn vị không thể đưa thi hài anh tôi về xuôi được, nên đơn vị đã tổ chức lễ truy điệu và an táng trên đó, nhưng họ đợi gia đình lên mãi tới gần tối mới làm lễ được, hôm lên dữ lê truy điệu chỉ có ông nội tôi và mấy chú, tôi và bố mẹ tôi họ không cho theo sợ nhìn thấy mà ngất. cả ngày hôm đó bố mẹ tôi và em gái tôi đã khóc cạn nước mắt vì thương nhớ anh, xóm làng hay tin củng kéo đến đông lắm, trời thì mưa tầm tã, chưa hôm nào mưa lại to như hôm anh tôi mất, nước ngập cả đường, nhưng có những người bạn của anh dù công tác ở xa vẫn về để thắp cho anh một nén hương, hồi còn sống anh chơi bạn đông lắm mà ai củng quý mến anh.
Mẹ tôi bảo anh tôi sinh vào con thiên đế, năm sinh anh mẹ tròn 26 tuổi, mà mang thai anh trong năm và sinh trong năm. Có lần tôi cầm tay xem đường sinh mệnh anh thấy củng ngắn lắm. tôi đã chấm thử số tử vi của anh thì thấy mệnh anh an tại dần, có liêm trinh, song hao, không kiếp tại mệnh vì anh sinh tháng 10 âm, ứng với câu phú tử vi “ bán thân triết sĩ “ chim bay giữa đường gãy cánh
Mưa kéo mãi cho đến ba ngày của anh, mẹ tôi không ăn gì cả, cứ lại bên bàn thờ ôm di ảnh anh tôi mà khóc than “ sao con bỏ mẹ mà đi, tuấn ơi” tôi và em tôi thấy vậy củng cứ ôm mẹ mà khóc theo, bố tôi thì nằm liệt trong giường không dậy được.Mọi việc lúc ấy, anh em họ hàng và làng xóm đứng ra lo giúp, người đến thắp hương củng không dấu được nước mắt vì thương anh tôi mất còn trẻ quá mới đầy 21 tuổi.
Gia đình tôi từ ngày anh mất càng trở nên kiệt quệ cả về vật chất lẫn tinh thần, bố tôi củng không đi xây nữa, mẹ tôi vì nhớ anh mà sinh bệnh không đi chợ được. Xóm giềng thường xuyên sang an ui cho bố mẹ tôi vơi đi phần nào nhớ thương con. Mãi tới tận hết năm sau khi tôi chuẩn bị bước vào giai đoạn ôn thi đại học bố mẹ tôi mới bắt đầu lấy lại được thăng bằng, bắt đầu đi làm thêm, tôi thấy thương bố mẹ vất vã nên xin ít vôn đi buôn trứng vịt và ổi để bán cho xe ca ngoài đường quốc lộ, bán đâu được ít hôm bị mấy đứa ngoài đường đó bắt nạt nên tôi không dám đi nữa, mẹ thấy thương tôi bảo thôi con lo chuẩn bị ôn thi tốt nghiệp, đặt nhiệm vụ học tập lên hàng đầu, tôi nghe lời mẹ bắt đầu mua sách về để tự ôn thi.

Sang năm lớp 12 cả lớp bắt đầu đô xô đi ôn thi ở các lò luyện hoặc những nhà thầy cô có tiếng, tôi biết mẹ vất vã nên chắt góp tiền để mua sách tự ôn, sang năm lớp 12 này tôi được thầy cho chuyển sang lớp chọn vì thành tích học tập của mình, tôi củng thấy vui vui. Thầy chủ nhiệm lớp tôi rất hiền, thầy hiểu được hoàn cảnh gia đình tôi nên giúp tôi nhiều lắm, tôi học thêm ở nhà thầy nhưng thầy không bao giờ lấy tiền mà động viên tôi cố gắng học tập. Chuyển sang lớp mới, tôi lại được mọi người tín nhiệm bầu làm bí thư lớp với số phiếu rất cao chắc là nhờ tiếng tôi đi thi học sinh giỏi tỉnh. Trong lớp này tôi củng để ý thích một cô bạn tên Lan, cô ấy có mái tóc đen ngang vai, khuôn mặt tròn tròn, đặc biệt đôi mắt to và đen như biết nói, ngồi sau lưng tôi. Tôi cứ thầm lặng yêu cô bạn đó cho đến khi gần kết thúc năm học mới dám viết trong cuốn nhật ký của cô ấy là “ mình thích bạn”rồi ký tên phía dưới. Mọi người biết được trêu tôi khiến tôi và cô ấy mỗi lần gặp nhau không dám nhìn nhau, sau này tôi mới biết cô này đã có bạn trai từ hồi lớp 10, cao to đẹp trai và gia đình giàu có. Tôi đau khổ củng nhiều.

Năm đó tôi đăng ký thi 3 trường, ĐH tài chính kế toán, cao đẳng sư phạm, và biên phòng. Tôi đăng ký thi vào biên phòng là muốn thực hiện tiếp ước mơ của anh tôi. Hôm ra Hàn nội dự thi, bố đi cùng tôi, may củng có người quen nên tôi không phải lo về chổ ở, ra đến nơi gửi cho nhà người quen rồi bố tôi bắt xe về . Sáng đi thi tôi dậy sớm rồi bắt xe ôm đi, buổi trưa ăn cơm bụi rồi vào trong trường nghĩ đợi đến chiều thi, buổi chiều lại bắt xe ôm về. Thi xong ĐH tài chính kế toán, tôi tính lên Hà tây để thi vào biên phòng nhưng lần đầu tiên ra Han nội tôi sợ bị lạc, lại không biết Hà tây ở đâu nghe bảo cách Hàn nội mấy chục cây phải bắt xe ôm, tiền đưa đi củng không nhiều mà đến đó thì không biết ở đâu, tôi đành bỏ cuộc ra bến bắt xe về. Lòng đầy ray rứt.
Tôi đinh ninh mình đậu vì bài làm xong hết, nên khi về thi cao đẳng tôi củng chỉ nghỉ là tham gia cho vui chứ thú thực có đậu tôi củng không đi học.
Thời gian chờ kết quả thi tôi thấy sao mà dài và lo âu quá. Tôi củng đã nghỉ ra rất nhiều tình huống, nhưng tình huống xấu nhất mà rớt thì chắc phải bỏ vào Nam làm ăn chứ mặt mũi nào mà nhìn bố mẹ, xóm giềng. Tôi đợi mãi củng không thấy giấy bào về, chổ mấy đứa trong xóm đã nhận được giấy báo nhập học cả rồi, tôi bắt đầu thấy lo, và nghỉ đến tình huống xấu nhất. Tôi củng nói với mẹ nếu không đậu đại học con sẻ vô miền Nam làm ăn, mẹ tôi nghiêm mặt, anh con mất rồi, giờ chỉ còn mình con, con lại đòi đi xa thì còn ai gánh vác việc gia đình. Nếu con thi rớt, thì năm sau ôn thi lại, mẹ sẻ cho tiền con đi ôn thi. Nghe mẹ nói vậy, tôi củng thấy trong lòng nhẹ nhỏm.
Xóm giềng thường sang chơi lại hỏi thăm việc thi của tôi, tôi thì trốn không dám chạm mặt vì không biết trả lời sao, còn mẹ tôi cứ nói lãng sang chuyện nó còn nhỏ cho nó ôn thi năm nữa. rồi tôi củng biết kết quả thi từ bạn anh tôi đang học đại học ngoài Hanfoi, là tôi bị rớt rồi, anh động viên tôi anh củng rớt lần đầu lần sau thi mới đậu em đừng lo lắng, bây giờ chuẩn bị tinh thần để ôn thi lại năm sau là vừa. nghe anh nói, nhưng đầu óc tôi quay cuống, dù tôi đã lường trước tình huống xấu nhất, bao nhiêu ước mơ đẹp của tôi tan biến cả rồi. cả tuần đó tôi nằm liệt giường như vừa trãi qua một trận ốm nặng. mẹ động viên tôi nhiều lắm. cuối cùng mẹ quyết định cho tôi lên ông ngoại ở ít tháng cho khuây khỏa.
Tôi một mình bắt xe lên Nghĩa Đàn, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ. Đến bến xe trời củng xế chiều, không bắt được xe ôm, tôi một mình lại lũi thủi quốc bộ. Con đường gặp ghềnh và cây hai bên đường thì phủ đầy bụi đỏ, người tôi củng lấm lem đầy bụi, . đi bộ đâu chừng được 10 cây số, trời chập choạng tối, tôi bắt đầu thấy lo lắng vì dường còn xa, thì phía sau có tiếng xe máy, sát đến gần tôi rồi dừng lại, chú ngồi trên xe máy hỏi tôi về đâu, tôi bảo cháu về nông trường 19/5, chú bảo lên xe với chú chú củng về đó. Dọc đường hỏi chuyện hóa ra chú ấy quen cậu tôi.
Ông thấy tôi lên mừng lắm, vì dạo này cậu út lấy vợ rồi ra ở riêng không ai coi trâu cho ông, giờ có tôi ông không phải thuê người coi nữa.
Việc chăn trâu với tôi bây giờ đã trở nên thân thuộc, lũ chăn trâu thấy tôi lên củng vui lắm, thằng Mỹ còn vui hơn vì nó chăng phải sợ ai nữa. Bọn ấy khoe với tôi đợt này không chăn trâu gần đây nữa mà bọn nó thường lùa trâu sang c4 , nó cách làng ông tôi đâu chừng 2km, ở đó người ta vừa mới bẻ ngô nên cồi nhiều lắm trâu tha hồ mà ăn, mà khe suối ở đó, nước trong và mát lắm, thả trâu đó không lo . Tôi củng thấy hào hứng. Mới lên hai hôm nhưng tôi củng liều lùa trâu đi xa một lần xem sao, tối đó tôi xin phép ông cho tôi đi, ông lúc đầu sợ tôi chưa quen vùng đó, làm mất trâu, nhưng tôi bảo có cả em Mỹ đi nữa ông củng đồng ý.
cuộc đời sắc sắc không không
ham chí cái thú phù vân hỡi người
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

sunrise8

Tối hôm đó thằng Mỹ cho trâu nhà nó sang nhốt bên chuồng trâu ông để ngủ cùng tôi sớm mai dậy đi sơm, trước khi đi ngủ 2 anh em chuẩn bị mọi thứ cho chuyến chăn trâu dài ngày của mình, cơm nắm, vừng, mỳ tôm, dao rạ, bi lon đựng nước, thằng Mỹ tỏ ra thích thú cho chuyến đi xa này lắm.
Tờ mờ sáng tôi đã nghe tiếng gọi í ới của thằng tám kiềng, ba biều đầu cổng, tôi và thằng Mỹ lao nhanh ra khỏi giường, ra giếng chỉ kịp vuốt mặt mấy cái rồi lấy đồ chuẩn bị tối hôm qua chạy ra chuồng lùa trâu đi. Cả lũ vừa đi vừa ngêu ngao hát vang cả một vùng.
Thấy bọn nó đi chậm quá, đến trưa sợ nắng mất, tôi rủ cả hội thi phi trâu ai nhanh hơn, cả hội đồng ý, cả 5 đứa, thằng tám kiềng, thằng ba biều, thằng mỹ lùn, mai cún, và tôi mổi đứa cưỡi một con dàn hàng ngang để thi, tôi cưỡi con trâu mạ, rồi ra hiệu “ tiến lên” cả 5 con nghe tiếng thúc của chủ cong chân lên bắt đâu phi nước đại cuốn cả bụi nhuốm đỏ phía sau con đường, thằng mỹ nhát không dám phi nhanh vừa cho trâu chạy vừa ghi cương lại nên lẽo đẻo phía sau.
Còn con trâu mạ của tôi cang ngày càng hăng máu phi nước đại, vượt lên dẫn đầu, thấy nó phi nhanh quá tôi củng hoảng cố ghì cương lại nhưng nó lại càng phi nhanh hơn, người tôi cố bám chặt vào lưng nó mà không được cứ rơi lên rơi xuống theo bước nhảy của nó, tôi càng thấy sợ hơn vừa ghì cương vừa hét to “ dừng lại”, sau tiếng hét tôi thấy người mình như bay trên không rồi rơi cái bịch xuống, rồi không biết gì nữa, một lúc sau tỉnh dậy thấy tôi đang nằm bên đường, mấy thằng đang xúm lại, thằng ba biều thì đang ngồi trên người tôi lấy hai tay đè lên ngực, thằng mỹ thì khoát nước vào mặt tôi, thấy mắt tôi mở ra, cả lũ reo lên, rồi đở tôi dậy. may mà lưng tôi rớt xuống trước nên đầu không hề hấn gì, tay chỉ bị xước nhẹ, ngồi một hồi tỉnh hẳn, cả hội lại bắt đầu lùa trâu đi. Cả hội đến nơi mặt trời củng đã lên khá cao, bọn tôi lùa cả bầy trâu vào rẫy ngô rồi kéo nhau xuống suối.
Thời gian trôi qua tôi củng ngôi ngoai ký ức buồn về anh, củng như việc mình không đậu đại học. Thời gian này tôi bắt đầu nghiền ngẫm mấy cuốn sách tử vi của ông và tự xem số cho mình, năm trước ông đã chỉ cho tôi cách lập lá số, và củng nói sơ qua về số tôi.
Ông khen tôi là nhanh, có khiếu xem tử vi, thằng Mỹ là cháu đích tôn của ông nhưng ông không truyền lại mà chỉ truyền lại cho tôi, có lẻ bản tính tôi hiếu ký hay tò mò cái gì củng muốn biết nên ông nghĩ tôi giỏi.
Gần đến tết thì tôi xin ông về nhà một phần củng nhớ mẹ, một phần củng về chuẩn bị cho ôn thi năm tới. Năm đó tôi và một cậu bạn nữa bắt xe vào miền nam để thi đại học vì nghỉ rằng sẻ dễ đậu hơn, sau đó về Huế thi, năm ngoái thi khối A nhưng năm này tôi lại chuyển sang ôn và thi khối D vào khoa ngoại ngữ . tôi đậu trường trong Nam nhưng lại rớt trường ở Huế.
Ngày tôi nhận được giấy báo đậu đại học bác đưa thư mang đến, tôi cầm mà hét lên sung sướng “ mẹ ơi con đậu đại học rồi”, mẹ tôi nhìn tôi mà nước mắt rưng rưng. Tôi hỏi mẹ sao con đậu mà mẹ lại khóc, mẹ tôi ngậm ngùi cầm tay tôi mà nói, con đậu rồi mẹ vui lắm nhưng mẹ củng chưa biết mẹ sẻ xoay tiền đâu ra để cho con đi học được đây, tôi nhìn mẹ ngẹn ngào.
Xóm làng biết tôi đậu đại học họ kéo đến để chia vui, cứ tấm tắc khen tôi có chí, có nghị lực, tôi thì cứ ngậm ngùi sợ rằng không thể đi học được. mẹ tôi đã chạy vạy khắp nơi nhưng không được, vay anh em nhưng gia đình họ củng hoàn ảnh cả mà có mấy người mẹ củng đang nợ họ, nhưng may nhờ mấy bác trong xóm biết hoàn cảnh khó khăn của gia đình tôi nên đã cho mẹ tôi vay tiền . Hôm đi mẹ khóc nhiều lắm tôi củng không cầm được nước măt, tự nhủ lòng mình sẻ cố gắng học để không phụ lòng tin của mẹ. Một mình tôi bắt xe vào nam hơn 1000 cây số, ngồi trên xe mà hai dòng nước mắt cứ trào tuôn, tôi không nghĩ mình lại có thể ở xa nhà đến thế.
Tôi vào ở trong KTX của trường, phòng tôi ở có tới 12 người, đều ở nhiều vùng quê khác nhau, nhưng có một cậu bạn học cùng khoa với tôi là người nghệ an tên là sỹ, sau này tôi hay gọi là sỹ mập. Tôi vào sơm nên dành được giường tầng trên, giường giới là hùng, người Bình Định học khoa hóa. Buổi đầu tiên tôi vào ở tôi đã chạm trán với một cậu người quảng trị, thằng Đông, hắn đến sau tôi, nhưng đòi tranh chổ giường của thằng sỹ giường sát cạnh giường tôi. tôi thấy vậy lên tiếng nhưng mặt nó vẫn cương lên lườm tôi, thấy vậy tôi nổi xung lên thách đánh nhau với hắn, tôi bảo với hắn “mày thích chơi kiểu gì tau chiều, cá nhân hay tập thể”. Hắn rút dao găm trong rương ra định đánh tôi, thằng Bình người quảng bình nhanh tay giữ lại được, rồi thằng Hùng ngăn tôi lại nên thôi. nó bỏ ra phòng còn buông một câu, “mày nhớ đó, tao không tha cho mày đâu rồi bỏ đi”. Tôi đoán chắc tối này nó sẻ gọi hội lên xử tôi và thằng sỹ, thằng sỹ sợ bị đánh nên bảo tôi chuyển ra ngoài, tôi bảo mày đừng sợ nó không dám làm gì đâu. Buổi tối, xuống ăn cơm dưới căng tin, tôi gặp thằng Hiệp sẹo người nghĩa đàn rồi bắt làm quen nó, giới thiệu hồi nó bảo gia nhập hội đồng hương nghệ an, tôi đồng ý ngay. Sau đó tôi kể lại vụ việc lúc chiều cho nó nghe, nó bảo tối có gì tao rủ mấy thằng nghệ an nữa dưới phòng tao lên mày đừng sợ. tôi nghe vậy càng tự tin hơn. Nếu đánh thì đánh để dằn mặt cho nó biết dân nghệ, tôi nghĩ vậy dù củng sợ nếu không may trường biết được đuổi học thì mặt mũi nào về mà nhìn gia đình nữa, nên lòng rất lo lắng và đầy căng thẳng.
cuộc đời sắc sắc không không
ham chí cái thú phù vân hỡi người
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

sunrise8

Ăn tôi xong thằng Hiệp bảo tôi lên phòng trước còn nó về phòng gọi mấy thằng nữa. tôi và thằng sỹ đi lên phòng, nhưng thằng sỹ sợ không dám nó trốn lên thư viện, còn mình tôi đi lên, vừa bước vào cồng phòng thì thằng thằng Hùng tầng giới bảo “ mày về sớm tý nữa thì bị đánh rồi, thằng Đông vừa gọi hội lên hơn chục thằng để đánh mày, giờ nó đang đi tìm mày đấy, mày trốn mẹ đi “ vậy à, bọn ấy đi đường nào, tôi hỏi lại, “ nghe chúng bảo đi xuống thư viện tìm’ thằng Bình nói. phòng tôi ở tầng 4 của khu KTX , nằm thứ 3 gần cuối dãy. Khu này có 2 cầu thang lên, củng may tôi đi cầu thang đầu này nếu đầu kia thì chắc một mình đánh không lại. nghe mấy đứa nói vậy tôi chạy xuống phòng thằng Hiệp nằm ở tầng dưới cùng, xuống phòng thì thấy nó đang nói chuyện với một thằng quảng trị, thằng hiệp thấy tôi gọi vào. Đây là thằng Hùng mà bọn mày tìm đánh, nó là đồng hương nghệ an với tao, chuyện không có gì to tát cả, mày về nói lại thằng Đông giảng hòa đi. Thằng kia củng bảo lại, bọn tao lên tìm mày để giảng hòa thôi, thằng đó là con chú tao tính nó hơi khùng, có gì mày bỏ qua. Tôi nghe vậy củng đồng ý, nhẹ cả người. rồi gọi thằng Hiệp và mấy thằng nữa đi nhậu một chầu, sau bữa nhậu này tôi củng hết tiền ăn cả tháng mà mẹ đã cho tôi hôm đi. Sau bữa đó tôi chơi thân với thằng Hiệp hơn, và mấy thằng trong phòng không thằng nào dám động đến tôi. chỉ có thằng sỹ mập vì tính nó củng hơi mát mát, nên thỉnh thoảng mấy đứa trong phòng hay dọa, nhưng có tôi nên không dám đánh nó. Tôi hết tiền ăn không biết làm sao, nên nói thật với thằng sỹ và vay tiền nó, nó đồng ý ngay.
Thằng sỹ bố nó còn làm việc, thu nhập củng khá, hàng tháng nó được nhận khoảng 5,6 trăm ngàn một tháng, nên ăn uống dư dã, nhưng tính nó củng tiết kiệm không tiêu xài nhiều. tôi thì mẹ bớt đi số tiền lương hưu ba đồng ba cọc mà gửi cho tôi đâu chừng ba trăm ngàn một tháng, có tháng mẹ chỉ gửi chưa được 100 ngàn. Nên tôi ăn mỳ tôm nhiều hơn là ăn cơm.
Ngày đầu tiên vào học, trường tổ chức buổi lao động công ích toàn trường, lần đầu cả khoa ngoại ngữ tập trung đông đủ, tôi mặc chiếc áo đỏ mua hổi ở nhà, nên có vẽ nổi bật, có mấy cô bạn lớp khác cứ nhìn tôi, tôi thấy củng hãnh diện lắm. lúc xếp hàng tôi để mắt tới một cô bạn có lẽ cao hơn tôi một chút, da trắng, khuôn mặt hơi chữ điền, khá xinh lớp đứng bên cạnh lớp tôi. mãi nhìn cô ấy, tôi không nghe thầy bí thư đoàn trường bảo lớp tôi đi lại dọn đống gạch vụn trường mới đập gần sân vận động, sau nghe thằng tạo gọi tổi mới giật mình, cô bạn đó thấy vậy củng nhìn tôi, tôi cảm giác như có luồng điện chạy qua. Đứng ngẫn một lúc rồi lại với lớp. thầy bí thư đoàn trường yêu cầu cả lớp lại dọn đống gạch vụn, nhưng đứa nào củng ngại thì phải, tôi thấy thế xung phong lại đống gạch vụn đó cúi xuống bốc gạch bỏ vào xe kiến an để đẩy đi, mọi người bắt đầu lại mới làm theo. Chỉ một chôc là dọn xong. Buổi chiều, thầy trưởng khoa thông báo họp lớp bầu ban chấp hành lâm thời. tôi được mọi người ủng hộ bàu làm bí thư, tôi vui lắm viết thư về khoe với mẹ.
Lớp tôi có 32 người, 6 nam và 26 nữ. nhưng thú thật tôi chẳng thấy ưng cô nào cả có lẽ vì cô bạn lớp bên hớp hồn tôi ngay từ đầu rồi. tôi ngồi ngay bàn đầu bên cạnh cô bạn củng tên Lan, người gia lai. Cô này da trắng, thân hình phì nhiêu và phúc hậu, có vẽ để ý tôi thì phải. vì thấy tôi hay phát biểu, mà chắc củng đẹp trai dù hơi nhỏ con. Tôi phát hiện ra điều này vi, cô ấy mượn quyển sách của tôi hôm sau đem trả thầy gần bìa cô ghi dòng chữ “ I love you”, mà tôi biết chắc là nét chữ của cô ta, tuy vậy tôi củng cứ làm lơ. Ngoài cô này ra còn có cô Nga người phú yên, người nhỏ nhỏ nhưng khá xinh, tuy nhiên tôi không thích vì thấp quá, hơn nữa nghe đâu bảo củng yêu một anh hơn mười mấy tuổi từ thời cấp 3, đúng là chú yêu cháu, cô này thì công khai nói yêu tôi trước cả lớp khiến tôi củng sợ sợ, còn một cô nữa là hồng anh người An nhơn bình định củng thích tôi, tôi đoán thế vì suốt giừ học cứ nhìn tôi chứ không nhìn lên bảng, chỉ khi thầy giáo nhắc sao cứ nhìn vào anh hùng vậy khi ấy mới đỏ mặt nhìn lên. Không hiểu sao vào học đại học tôi lại có nhiều cô thích vậy, chắc trúng vận đào hoa. Nhưng người tôi thích thì chẳng bao giờ để ý đến tôi, những người tôi không có cảm tình thì cứ bày tỏ công khai đến lạnh cả người. thật ra con gái miền nam dạn hơn con gái miền trung, miền bắc, họ không có e dè giữ ý giữ tứ nhiều như gái miền ngoài, cho nên củng dể hòa đồng. cái cô bạn tôi gặp đầu tiên ở lớp bên cạnh sau này học chung môn đại cương tôi mới biết cô ấy tên tường, người hoài nhơn. Cô ta có vẻ bắt đầu củng để ý tôi, tôi bắt đầu mạnh dạn công khai tình cảm của mình, nhờ cậu bạn trong lớp cô ta tặng hoa hòng cho cô ấy. hôm sau, tôi hỏi dò lại xem phản ứng cô ta thế nào, thì cậu kia bảo có bạn trai rồi đang học miền nam, thế là tôi đành bỏ cuộc, nhưng vẫn ngầm thích cô ấy.
.
cuộc đời sắc sắc không không
ham chí cái thú phù vân hỡi người
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

sunrise8

Học gần hết học kỳ 1 thì hội đồng hương nghệ an tổ chức họp, hôm đó tôi củng tranh thủ đến tham gia, rủ thằng sỹ đi nó bảo đang bận ôn thi học kỳ, nên tôi đi một mình. Đến họp thấy mọi người đã khá đông đủ, thằng hiệp thấy tôi kéo tôi vào trong, tôi đi theo nó, nó bảo tôi ngôi gần cạnh cô bạn cùng lớp nó, trong ánh đèn mờ mờ, tôi củng nhận ra một vẽ đẹp thánh thiện, đôi mắt nai nai của cô bạn đó, tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn. có lẽ tôi bị cảm cô này rồi. hôm đó thế nào tôi lại xung phong đọc một bài thơ tình, đọc xong mọi người vổ tay mà tôi vẫn chưa hết run. Sau hôm đó, tôi dò hỏi hiệp về cô gái này thì được biết cô ấy củng là người nghĩa đàn gần nhà hiệp, tôi hỏi có người yêu chưa, hiệp nhìn tôi vẻ bí mật, rồi lắc đầu cười. tôi bắt đầu một cuộc tình đơn phương mới.
Mấy lần tôi rủ thằng hiệp lại phòng cô bạn chơi, thằng hiệp bảo chi đưa đến rồi nó về tôi đồng ý, phòng cô ấy ở dưới tầng 2. tôi đến chơi mấy tối, nhưng lúc nào củng có 2,3 cậu bạn đến nữa thành ra tôi chẳng thể nào rủ cô ta đi đâu được, ngồi nói chuyện bâng quơ rồi ra về. có hôm đến cả phòng bảo mua quà mới cho vào, tôi củng nối máu sỹ diện lên chi tiền cả tuần ăn cơm đĩa của mình để cho mấy cô bạn của cô ấy đi mua bánh cuốn chấm xì dầu về ăn. Đây là món đặc sản của người miền nam, trong ruột là dưa chuột rau sống, thịt nạc chiên, hoặc tôm chiên bên ngoài cuốn nem chấm xì dầu với bò tạt cay đến tận mũi, hôm mới vào tôi đi ăn thử món này lúc đầu hông quen vì cay và hắc nhưng sau thành nghiện. hôm đó tôi ăn nhưng nuốt không nỗi.
Rồi củng đến ngày Valentin tôi mua một bông hồng và tấm thiệp, tôi đã chuẩn bị cả buổi chiều, chọn bộ quần áo chỉn chu, xịt ít nước hoa của thằng hùng mượn đôi giày của thằng sỹ. đâu đó xong xuôi, khoảng gần 8 giờ tôi đi xuống phòng của cô ấy, cứ xuống gần đến nơi tôi lại quay ra ngoài cầu thang hít thở, vì căng thẳng quá, cảm giác này giống cảm giác hồi tôi đến nhà hà lắm. tôi củng nghĩ ra đủ điều hay để nói, quay đi quay lại 3,4 lần tôi củng đánh liều vào phòng, vừa gần tới nơi, tôi đã nghe tiếng cô ấy tíu tít với cậu nào đó, tôi ngó vào trong thấy 3,4 cậu đang tăng hoa cho cả phòng, rồi thấy cô ấy đang cầm một bó trong tay, tôi đứng lặng một hồi rồi quay đi, lòng đầy tức giận, tôi ném cả bó hoa vào sọt rác bên cữa, nhưng thấy tiệc lại nhặt lên, cầm tằng cho phòng nữ bên cạnh phòng tôi. phòng bên cạnh hôm mới vào ở đã kết giao làm hàng xóm với phòng tôi, phòng này toàn nữ, nhưng chẳng có cô nào nhìn cho ra hồn. tôi mở cửa ra thì thầy có mấy cô đang đắp chăn nằm, nhìn buồn thảm hại, cả mấy cô thấy tôi vào cầm hoa, như gặp được khách quý, vung chăn nhảy xuống, tôi lúng túng hưa biết làm sao thì nói bừa, đại diện phòng bên cạnh tặng hoa, tôi chưa kịp đưa cho cô trưởng phòng thì cái cô tuyến da ngăm đen , hàng tiền đạo không đều giường ở gần cửa đứng lên giật luôn trong tay tôi rồi nói” em cảm ơn anh” tôi thấy ớn ớn. sau này mới biết cô ta thích tôi từ khi mới vào.
Sau bữa định tỏ tình không thành đó tôi củng bắt đầu thấy nãn nãn về chuyện yêu đương, tôi quay sang lo vao việc học.
Năm thứ nhất trôi qua tôi đã cố gắng rất nhiều, nhưng chuyên ngành tiếng Anh tương đối khó, đặc biệt môn nghe tôi thường thiếu điểm môn này nên không được học bổng.
Hôm nghỉ tết để về quê tôi nói với mẹ là tôi ở lại ăn tết với mấy đứa xa nhà nữa, nhưng mẹ bảo gia đình nhớ tôi nên mẹ gửi tiền vô cho tôi về, đắn đo mãi tôi củng nghe lời mẹ.
Nhờ có xe của hội đồng hương thuê nên bọn tôi không phải lo bắt xe nữa. Tôi và thằng sỹ về đến nhà lúc nữa đêm, thằng sỹ ngủ lại nhà tôi sáng mai về sớm. nhà nó ở tận cữa lò cách nhà tôi đâu chừng gàn 20 km.
Tôi về bố mẹ tôi vui lắm, mẹ tôi thì cứ một hai “ thằng chó cúc của mẹ về rồi”, tôi rầy với thằng sỹ không chịu được, cứ nhắc mẹ tôi suốt, con lớn rồi mẹ gọi vậy thằng sỹ nó cười cho. Mẹ tôi lại nựng “ con có lớn đi mấy nữa thì củng là thằng chó cúc của mẹ thôi”. tôi vùng vằng đi ra giếng rửa mặt, mẹ tôi sữa soạn mâm rồi bưng hai bát cháo gà mà mẹ chuẩn bị cả chiều vì biết tôi về khuya lên cho hai thằng ăn, hai thằng đánh chén no say lên làm một giấc đến tận trưa mai. Thằng sỹ dậy sớm hơn để về nhà, tôi mệt quá cố ngũ nướng lại không dậy chào nó được.

Sáng mai dậy, tôi đi chào xóm giềng rồi lấy kẹo mẹ tôi mua cho phát cho mấy nhà bên cạnh, ai củng khen tôi chững chạc hắn ra, tôi nở phộng cả mũi.hôm 23 tết cả nhà tôi chuẩn bị lo đùm bánh chưng, tôi háo hức lắm, bố tôi đùm bằng khuôn nên bánh vuông vức, nhìn gạo nếp trộn với thịt nạc hành hạt tiêu được bọc trong chiếc lá dong xanh tôi thấy yêu cái không khí của tết quá, bố tôi đùm xong thì củng gần tối, cả hai bố con loay hoay bỏ bánh bưng nồi lên, rồi nhen củi mãi tới khuya mới xong, nhìn ánh lữa bập bùng dưới nồi bánh chưng tôi lại nhớ đến anh tôi, còn nhớ mới cái tết năm ngoái cả mấy bố con lo đùm bánh, ba anh em tranh nhau cái bánh tét bố gói vậy mà tết này không có anh nữa, nước mắt tôi cứ ròng ròng chảy. rồi cái tết củng trôi qua khá nhanh vì còn tang anh nên không khígia đình củng trầm. tối 30 mẹ tôi chỉ làm con gà trống với đĩa xôi để cúng tổ tiên, tôi thắp lên bàn thờ anh và ông nén hương rồi khấn, mong ông thứ lỗi vì hôm mất cháu không về được, châm cho anh điếu thuốc, mong anh phù hộ cho gia đình. Tôi được nghỉ tết gần 2 tuần nên củng chỉ về quê vào nhà thờ lễ tổ, rồi ra mộ thắp hương cho ông, đi chơi với mấy đứa bạn cấp 3 được mấy hôm rồi bắt xe để vào trường. hôm tôi về củng được hàng xóm mừng tuổi thêm ít nên khi đi mẹ củng không phải vay mượn, bào tôi vào rôi mẹ sẻ gửi tiền ăn sau. Ngày tết nên bắt xe khá khó, vì người ăn tết xong vô làm ăn đông, đợi mãi đến chiều tôi củng bắt được xe, lên xe chật ních người tôi bị nhét xuống dưới với mấy con lợn con hội khong chịu nổi tôi định xin xuống nhưng xe đã chạy rồi, đành chấp nhận ngồi với mấy con lợn. trả tiền xe xong trong túi củng chỉ còn lại hơn 200 ngàn. Suốt dọc đường tôi chỉ bóc mấy quả trứng mẹ đùm cho mà ăn, không dám ăn dọc đường. nhưng khi vô đến quảng ngãi, xe đậu xuống ăn, họ bắt hành khách xuống hết rồi vây bờ rào lại bắt vào ăn, một suất 50 ngàn, khong ăn bị chúng nó đánh, có mấy chị quê ôm con nhỏ không chịu ăn củng bị chúng đánh, hành khách thấy vậy không ai chống cự lặng lặng ngồi ăn, tôi nuốt cơm hấp hôm qua mà nghẹn cả cổ.
Vào học năm 2 tôi thương mẹ ở nhà vất vã quá, tôi xin đi làm thêm ở quán cơm sinh viên, ra bưng bê cho họ, rồi họ cho tôi ăn. Mấy đứa trong lớp thấy tôi vậy củng khá ngạc nhiên, mấy đứa hỏi tôi sao lại làm vậy mà không đi gia sư, tôi chỉ đáp để lấy thêm kinh nghiệm, nhưng nhiều khi bưng cơm cho tụi nó ăn mà nghỉ củng thấy nhục nhục, nhiều đêm nằm nghỉ mà hai dòng nước mắt cứ tuôn chảy, nhiều lúc có cảm giác là tôi không thể theo đuổi được việc học nữa, nhưng nghỉ về mẹ về anh tôi lại càng quyết chi hơn. thằng sỹ thì một hai khuyên tôi đi dạy gia sư, nếu thiếu tiền nó cho vay chứ đừng làm thế. Làm đâu được một tuần bà chủ quán củng thấy tôi sức khỏe không có nên củng khuyên tôi nghỉ đi, nếu ăn thi bà cho nợ cuối tháng lấy, tôi ầm ừ cho qua, về nằm nghĩ mãi rồi quyết định không đi làm bưng bê nữa, tôi đi tìm mấy trung tâm gia sư để xin đi dạy. Liên hệ mãi thì củng có trung tâm gọi tôi đi dạy tiếng Anh cho một học sinh lớp 10, tôi vui lắm. nhưng khi đến họ yêu cầu tôi phải đóng 100 ngàn tiền giới thiệu, tôi không có nên phải về. cuối cùng củng vay được thằng sỹ mang đến đóng. Họ giới thiệu tôi đến dạy cho một con bà chủ quán cà fe, nhà bà rất giàu. Hôm tôi đến, bà chủ nhà rất niềm nở, rồi đưa tôi lên phòng của con bà giới thiệu thầy với nó. Năm nay nó thi chuyển cấp, bà chủ nhà thấy nó học tiếng Anh yêu quá sợ thi vào trường chuyên không đậu nên phải mời gia sư. Lần trước có mời cô về dạy nhưng được mấy tháng nó bảo mẹ cho cô nghỉ vì nó không thích, hơn nữa kết quả học củng không lên. Thằng bé mới lớp 10 mà cao ngộng, mặt nó củng hiền mà ngố ngố, chắc được chiều quá, nó lễ phép chào thầy, tôi chào lại nó. Sau đó bà đi xuống để cho hai thầy trò chúng tôi trao đổi làm quen. Hai thầy trò băt quen khá nhanh, vì nó có cái gì đó củng nghịch ngầm ngầm giống tôi.
dạy ở đây tôi được bà chủ trả khá hậu hỉnh, 450 ngàn một tháng. Từ đó trở đi tôi không bao giờ phải xin tiền mẹ nữa. phải thú thật, thằng bé này nó khoái tôi lắm, tôi dạy nó theo kiểu vừa học vừa chơi, khi nào thấy nó căng thẳng quá, là nghĩ ra mấy trò giỡn nhau với nó. Mà kết quả học nó củng cao, thấy vậy bà lại gọi thêm một thằng bạn nó nữa đến học rồi tăng lương tôi lên. Tôi bắt đầu dư giả hơn, tích góp được ít tiền mua thêm sách vở, quần áo, không phải ăn mỳ tôm nữa. mà hôm nào tôi đến nhà nó dạy, là y như rằng hôm đó, nó chạy xuống tủ lạnh bê những đồ ăn ngon lên cho thầy. lúc đầu tôi sợ bảo làm vậy mẹ đánh đó, nó chỉ cười hề hề bảo lại là mẹ bảo em đưa cho thầy, nên tôi mới thoải mái hơn, nhờ vậy tôi củng béo lên mấy cân.
Hôm thi chuyển cấp, môn tiếng anh 2 đứa đều được 9 điểm, nghe nó bào tin mà tôi mừng lắm. mẹ nó chiêu đãi cả mấy thầy trò một bữa thỏa sức. và còn cho tôi ứng trước cả tháng lương. Tôi vui lắm.

Học chưa hết năm hai tôi nghe một tin dữ, ông nội tôi mất. nghe mẹ báo tin mà tôi rụng rời chân tay, mẹ bảo tôi đường xá xa xôi con không nên về, mọi việc ở nhà đã có bố mẹ lo. Tôi vừa nghe vừa khóc, lòng nhiều ngổn ngang. Trước hôm tôi nghe tin báo ông mất, tôi củng năm mơ thấy mấy cái quan tài của nhà ai đó cứ lao từ trên suối lao xuống do lũ cuốn, tôi mở mắt ra thấy mồ hôi còn ướt cả tóc, tim vẫn còn đập thính thịch. Không về thắp hương cho ông được lòng tôi áy náy nhiều lắm, vì giờ tôi đã là cháu đich tôn của ông. Mỗi lần về quê nội chơi, ông thường hay nằm kể chuyện cuộc đời ông cho tôi nghe. Hồi bé ông nội tôi củng mồ côi cha mẹ sớm, phải đi ở chăn trâu cho nhà địa chủ để lấy cơm ăn, họ thấy ông thông minh, lại chăm chỉ nên cho đi học. ông học giỏi và chữ viết đẹp lắm, thấy vậy mới gã con gái cho ông. Cho nên, sau này quy sai ông mới bị bắt đi rồi nhôt mất mấy tuần.
Tôi thương ông, nhưng củng không thể về được một phần đường xa, một phần đang giai đoạn thi học kỳ, nên củng chỉ biết ngậm ngùi trong lòng. Có đêm tôi nằm mơ, thấy có 4 người đàn ông mặc toàn áo đen, bịt mặt, họ đè tôi ra hai người giang hai chân tôi, còn hai người kia giang hai tay tôi ra để trói tôi lại, còn ông tôi đứng trước mặt tôi mà hét, bắt nó đi theo, bắt nó đi theo. Tôi sợ quá hét lên, rồi giật mình choàng dậy, vẫn không hết rùng mình.
cuộc đời sắc sắc không không
ham chí cái thú phù vân hỡi người
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

sunrise8

vào năm ba tôi bàn với mấy cậu trong lớp góp tiền mở quán cơm sinh viên, bàn bạc đâu vào đấy, nhưng xoay mãi không ra tiền nên 4 đứa đành bỏ cuộc. kết quả học năm ba tôi khá khả quan, vì ở trọ ngoài có nhiều thời gian để tập trung vào việc học. nhưng khi buồn hay nhớ nhà tôi thường ra khu trọ phía sau chơi với mấy cậu nghệ an cho khuây khỏa. mấy cậu đồng hương này củng có hoàn cảnh không hơn tôi là mấy, vì đồng cảnh ngộ nên củng dể sẽ chia. cậu hòe hội trưởng hội đồng hương học khoa sử củng ở khu này, có lần sang chơi Hòe tâm sự có thích cô nhàn vào sau tôi 2 khóa củng học khoa ngoại ngữ, nhưng có vẽ như nhàn không để ý. có mấy lần hòe rủ tôi vào KTX để tán nhàn, không hiểu sao nhàn cứ nhè lại chổ tôi ngồi bắt chuyện rồi để mấy đứa bạn tiếp hòe. hòe cao to và đẹp trai hơn tôi, còn nhàn da trắng mặt bầu bầu mũm mĩm, củng khá dể thương. nhưng giai đoạn này tôi tự nhiên chán chuyện yêu đương nên củng không để ý lắm. Mỗi lần đi chơi với hòe về tôi củng rất hiểu cậu này yêu nhàn nhiều lắm, nhưng thấy nhàn đối xử vậy tôi củng thấy khó hiểu. mà không hiểu nhàn có thích tôi hay không nữa. trong một lần sang nhậu với hòe khi tôi có hơi men rồi đã cao hứng tuyên bố sẻ tán đổ nhàn trong một tuần, vậy là cả hội kia đặt cược với tôi, nếu tôi tán đỗ nhàn thì cả hội kia sẻ bao tôi ăn sáng trong một tháng, nếu ngược lại tôi sẻ bao hội kia. thế là tôi bắt đầu một hành trình bảy ngày chinh phục nhàn.
Vụ này tôi quyết tâm đầu tư, hôm nào đến phòng nhàn tôi đều rất galang có một bó hoa và bánh kẹo. vì lợi thế học cùng khoa nên tôi có nhiều chuyện để nói với nhàn, ngược lại nhàn củng hay hỏi tôi về bài tập. tuần đó tối nào tôi củng đến, cả phòng bắt đầu hiểu ý tôi tán nhàn thì phải nên khi tôi đến cả hội rủ nhau đi chơi, chưa khi nào tôi thấy mình tự tin như tán nhàn, không có cái cảm giác giống lúc yêu đơn phương hà hay tán cô bạn đồng hương bạn của hiệp. có lẽ nhàn đã đổ tôi thì phải, tính nhàn củng ít nói, khá ngoan ngoãn tôi bảo gì nghe nấy ít khi cãi lại. thành thử tôi củng thây nhàn nhạt không có hương vị tình yêu. gần đến ngày thứ 7 của thách đấu, cả hội kia bảo tôi nếu như nhàn đổ rồi thì chở nhàn đến phòng trọ tôi chơi được thì bọn ấy mới công nhận. tôi hết sức tự tin nói với bọn kia là chuẩn bị tinh thần đi là vừa, thằng hòe mặt vẫn tỏ ra câng câng nó bảo “ ba mươi chưa phải tết đâu”, nghe nó nói tôi càng tự đắc hơn. tối đó tôi ăn mặc tươm tất mượn xe mini của thằng sỹ mập rồi lao nhanh đến KTX. Vừa bước lên phòng nàng tôi vừa huýt sáo, tinh thần phấn chấn lắm. vào phòng thấy nhàn đang ngồi học trên giường trên, nhàn thấy tôi đến chào tôi nhưng mặt thấy không vui như thường lệ. tôi củng hơi chột dạ. đợi nhàn leo xuống giường dưới, tôi mới nói” tôi nay anh mời em đi uống cà fe, đi cho vui nha”, nhàn im lặng rồi lắc đầu” em bận học “. Nhàn chưa bao giờ từ chối mình việc gì sao hôm nay đổi khác vậy, tôi nghĩ ngợi. tôi chưa kịp nói nhàn lại lên tiếng “ em có một việc muốn hỏi anh”, tôi khấp khởi mừng “ chắc hỏi bài tập “, nên đáp ngay” em nói đi “ ở đây không tiện, anh em ta ra ngoài ghế sân trường “ tim tôi đập rộn rã, chưa bao giờ nhàn bảo tôi đi dạo, hay đi chơi đâu cả, chắc hôm nay nhàn muốn tỏ tình với tôi chăng? Tôi mĩm cười đồng ý ngay. Tôi bước theo nàng mà bao nhiêu câu hỏi cứ dồn dập xuất hiện trong đầu, chưa đoán được đích xác ý của nàng là gì. Xuống đến sân trường, có 3, 4 chiếc ghế đá mà các lớp khoá trước tốt nghiệp tặng lại cho trường để sinh viên ngồi hóng mát, có 2,3 đôi ngồi đó rồi. chỉ còn một ghế trống, tôi củng ngại ngại nếu như mấy đứa trong lớp mình biết được mình ngồi tán nhàn ngày mai lên lớp nó trêu chết. nhàn ngồi xuống trước bảo tôi ngồi, tôi củng không thể hiểu sao hôm nay nhàn lại tự tin, và mạnh dạn đến vậy không còn cái vẽ rụt rè, ngoan ngoãn như mấy hôm trước. hai đứa ngồi im lặng một hồi, tim tôi bắt đầu đập thình thịch, nếu nhàn nói yêu tôi thì mình nói thế nào nhỉ?, mà có chuyện gì quan trọng mà nhàn bảo mình phải ra đây. Đang mông lung trong suy nghỉ thì nhàn lại lên tiếng” em hỏi thật anh, anh có tình cảm thật với em ko?” ủa sao tự nhiên nàng hỏi vậy, mới quen nhau mà nhàn lại dám hỏi thế ư? Tôi củng hơi chột dạ” sao em hỏi anh thế?” tôi hỏi lại. giọng nàng có vẽ đanh hơn, em cảm nhận anh đang đừa cợt em. tôi giật mình “ sao em lại nói thế. Tình cảm anh là chân thành mà, nói xong tôi chộp lấy tay nhàn, nhàn rụt tay lại. anh thề đấy. tôi tỏ vẻ chân thành. Thú thật lúc đó tôi chỉ nói theo phản xạ, chứ sao không có chút cảm xúc nào. Em không tin, nhàn đáp lại. thế cả tuần nay anh đến chơi với em thường xuyên đó không phải là chân thành à. Anh hòe củng hay lên chổ em vậy, nhàn đáp. Hòe đúng thằng hòe rồi, chắc nó kể vụ của mình cá độ với nó cho nhàn rồi. tôi chua chát khi nghỉ đến điều đó. Nếu đây là sự thật thì nó đã bán đứng mình rồi, làm sao bây giờ. Hòe có nói với em gì về anh không tôi lo lắng hỏi. nói gì, nhàn vặn lại. à không, tôi ấp úng. Em không thích ai đó mang mình ra làm trò đùa, chào anh. Nói xong nhàn đứng phắt dậy đi về phòng để lại mình tôi ngồi trợ trọi trên ghế đá, đầu óc quay cuồng. sau vụ này, nhàn củng chuyển ra ngoài ở, tôi hỏi trong phòng nhưng mọi người củng không biết chuyển đi đâu. mãi tới gần hết học kỳ 1 tôi tình gặp một cô bạn đồng hương học cùng lớp nhàn hỏi thì mới biết. cô này ở cùng phòng trọ với nhàn, và cô ấy củng tiết lộ cho tôi biết một điều, lần ấy nhàn ốm cả tuần vì chuyện của tôi, nhàn hận tôi lắm.
cuộc đời sắc sắc không không
ham chí cái thú phù vân hỡi người
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

sunrise8

Sang năm tư, bọn tôi bắt đầu lo thi tốt nghiệp. đứa nào đứa nấy thức suốt cả đêm để ôn bài, người gầy xọp hẳn đi. Thằng sỹ mập là siêng nhất thức tận tới 2,3 giờ sáng để học, có đêm mệt quá ngủ thiếp đi lúc nào không biết, nó vừa ngủ vừa nói sảng gọi tên thầy Hải ( chủ nhiệm lớp ) thầy được mệnh danh là sát thủ sinh viên, vì khóa trước rất nhiều sinh viên thiếu điểm môn thầy. Tính thầy thì hiền nhưng rất nghiêm túc trong công việc nên đứa nào củng sợ. Tôi nghe nó hét tôi mò sang phòng nó thì thấy nó đang nằm giữa nhà mắt trợn ngược hệt như Trương phi, tôi tưởng nó thức nên hỏi nó sao hét vậy, nhưng thấy nó không nói gì, lay nó không thấy tỉnh mới biết là nó ngủ mê, miệng thì vẫn gáy phì phò.
Thằng sỹ mập, sau này ra trường xin về dạy cấp 3 ở Huyện miền núi Tân kỳ, Nghệ An nó trầy trật lắm mới xin được vào đó biên chế hẳn hoi nghe đâu củng mất khá nhiều tiền mới vào được. Dạy được thời gian nó buồn chán quá vì cảnh rừng núi hoang vắng, đời sống khổ cực không chịu được nó thi tiếp cao học ngoài Hàn nội rồi đậu học ngoài và ở lại làm ở đó luôn. Bây giờ nó đã lập gia đình và theo vợ sang Úc. Nó xin được cho vợ nó vào dạy ở Đại học Nông nghiệp sau đó vợ nó thi lấy học bổng thạc sỹ bên Úc rồi qua bến đó luôn. Đời nó củng sướng thật.
Năm tư này, tôi củng lo ôn thi nhưng củng không lao tâm khổ tứ như thằng Sỹ mập, buổi sáng tôi vẫn chạy thể dục, rồi tăm biển, buổi chiều đi tập thể hình. Tính tôi vốn amato lắm, trong việc học củng vậy, không chuyên tâm nhiều. thật ra không hiểu sao giai đoạn này tự dưng tôi thấy chán học, tôi chỉ muốn đi làm, muốn lăn lộn cuộc sống xem thế nào. Nhưng nghĩ không có bằng cấp thì không thể nào tồn tại được trong cơ chế này nên đành thôi ý định đó.
Khi gần đến thời gian thi tốt nghiệp tôi lại phải lòng với một cô giáo trong khoa tôi, thật ra gọi là cô vì học trước tôi 2 khóa vì học giỏi nên được giữ lại khoa để dạy. tôi biết cô từ khi tôi vào năm 1, khi đi họp BCH đoàn trường vì cô củng hoạt động đoàn trường, nhưng hồi đó tôi và cô củng học khác buổi nên ít có cơ hội gặp gỡ, nhưng ngay từ buổi đầu gặp tôi đã rất có ấn tượng về cô, cô chùng hơn tôi 1,2 tuổi gì đó, khuôn mặt khá phúc hậu, da trắng, mũm mĩm, nhà ở Thành phố. Đợt học năm tư này tôi thường xuyên gặp cô hơn vì tôi hay lên khoa và lại củng tham gia một lớp học tiếng Nga buổi tối mà cô củng dạy buổi tối cho các sinh viên tại chức. Một lần tôi mạnh dạn bày tỏ tình cảm của mình với cô đó là dịp ngày 8/3, đêm đó tôi đi học lớp tiếng Nga buổi tối như thường lệ, nhưng ăn mặc khá chỉn chu tôi mua một bó học rồi gói lại trong hộp quà, kèm theo tấm bưu thiếp cùng lòi chúc bằng tiếng anh” best wishes to you”, tôi háo hức đi đến trường với nhiều xúc cảm khác lạ.
đến trường tôi lại dãy khu giảng đường cô dạy, tìm một chiếc ghế đá gần chổ nhà để xe, và chờ cô đến. ngồi chờ đợi cô mà trong lòng vừa lo lắng vừa hồi hộp khi nghĩ cô sẻ đón nhận quà này như thế nào, nên đưa trực tiếp hay bỏ trên xe cô, đang suy nghĩ thì cô đi xe vừa đến cổng, tim tôi đập thình thịch, cố gắng lấy cảm đản đứng lên mà không đứng nổi, sự nhút nhát, yếu đuối hay tự ti trong con người tôi đã không cho tôi làm được điều đó, hít thở hồi sâu, tôi quyết định để cho cô đi vào rồi bỏ lên xe cô. Nhìn cô đi qua trước mặt tim tôi như thắt lại, cô hình như củng biết tôi ngồi đấy, tôi giã vờ ngoảnh mặt đi nơi khác. Đợi cho mọi người vào hết, tôi lại chổ xe cổ để treo hộp quà vào xe rồi vội bước đi, hình như bác bảo vệ biết tôi làm điều đó, tôi vẫn lo lỡ ai biết lây được thì củng thành công cốc nên suốt giờ học tôi không nào tập trung học được, đợi đến trống tan giờ toi vụt chạy ra trước để xem quà còn đó không, vẫn may là nó vẫn ở đấy, nhưng giờ tôi dám ngồi ở ghế nữa vì sợ cô biết tôi, nên đi lại một đoạn khá xa và đứng quan sát xem cô có nhận món quà tôi không.
cuộc đời sắc sắc không không
ham chí cái thú phù vân hỡi người
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

sunrise8

tôi đứng đợi cô lấp ló phía sau hàng cây phượng của trường, vừa nhìn cô đi lại gần xe mà tim đập chân run, cô lại gần xe rồi đứng sửng lại nhìn món quà, cô củng không cầm lên mà nhìn xung quanh xem ai đã đặt món quà lên, tim tôi đập thình thịch, ánh mắt cô lướt qua hàng cây, tôi vội nấp vào, một lúc sau thấy cô giắc xe ra cổng và dừng lại chổ chú bảo vệ rồi cầm món quà lên hỏi, tôi thấy chú bảo vệ lắc lắc đầu tỏ vẽ không biết, thấy vậy cô để gói quà lên xe rồi ra về. tôi đứng nhìn bóng cô khuất dần phía sau cổng trường mà lòng thật xốn xang.
Sau lần đó, đêm nào về tôi củng nghĩ đến cô, cả ngay trong giấc mơ của tôi củng có hình ảnh cô. vừa nhớ cô nhưng củng lại lo việc học, tôi củng chẳng biết mình phải làm sao nữa. buổi học tiếp theo tôi vẫn đi học như thường lệ nhưng do xe thủng xăm phải vá chậm mất mấy phút, không ngờ khi tôi đến tôi thấy cô đứng ở hành lang đầu kia từ khi nào, thấy tôi cô lại đi khuất vào tôi đứng ngẫn ngơ một hồi rồi đi vào lớp vừa bước đến chổ cầu thang tầng hai thì đúng lúc cô củng bước tới, hai người giáp mặt nhau đứng lặng một hồi, cô nhìn tôi tôi nhìn cô cứ như vậy mấy phút, tim tôi như chết đứng, hồn phách củng đi đâu, nghe chú gác cổng giục chậm rồi còn đứng đó làm gì tôi mới chực tĩnh đi lên cầu thang, còn cô thì đi sau tôi. tôi bước đi mà giống như người mộng du cảm xúc hạnh phúc thật khó tả.
sau đêm đó tôi đinh ninh là cô đã biết được tình cảm của tôi dành cho cô cho nên tôi thấy mình tự tin hơn, nhưng nghỉ về thân phận mình nên tôi chỉ dám yêu cô trong câm lặng. đêm thứ 3 tôi lại tiếp tục mua hoa tặng cô lần này là một bông hồng và tấm thiệp với lời nhắn " Anh yêu em ", tôi củng làm như lần trước, đợi cô mọi người lên hết tôi mới lại cài bông hoa và tấm thiếp vào xe cô, sau đó mới lên học. hết giờ tôi lại ra sớm đứng từ xa xem cô có nhận ra món quà của tôi không, lần này cô cầm hoa lên và đọc tấm thiệp rồi nhìn quanh, tôi củng không trốn nữa mà lỗ liễu đứng giữa hàng cây nhìn cô, cô nhìn về phía tôi có vẽ như mĩm cười sau đó cài bông hoa vào xe, bỏ tấm thiệp vào cặp rồi dắc xe ra về. tôi thấy trào dâng bao lời yêu thương không thể nói thành lời. đêm đó về toi dằn vặt lắm vì yêu cô mà không dám công khai thú nhận tình cảm của mình mà thời gian của tôi học ở trường không còn nhiều nữa, tôi cũng đã nghĩ nếu cô đáp laịu tình yêu của mình thì tôi sẻ ở lại xin việc ở đây chứ không về quê nữa, tuy vậy tôi củng chưa đủ tự tin để làm được điều đó, vì tôi củng sợ rằng liệu mình có đang ngộ nhận không. và liệu cô từ chối thì sao? nghĩ vậy nên lòng nhiều đắn đo lắm. hôm sau tôi cố dò hỏi địa chỉ nhà cô để đến, và củng biết thông tin rằng cô đã có người yêu học cùng lớp với cô trước đây, tôi củng hơi thất vọng nhưng lòng vẫn đầy lạc quan về tình cảm giữa tôi và cô. đêm đó tôi lại đi học nhưng không thấy cô đi dạy nữa tôi đợi mãi cho đến khi mọi người vào hết củng chẳng thấy cô đâu, bao nhiêu câu hỏi bủa vây trong tôi, hay cô bị tai nạn, tôi chán quá bỏ học một mình đạp xe giữa phố sao mà thấy bơ vơ lạc lỏng, tôi quyết định tìm đến nhà cô. nhưng đến nơi tôi củng chẳng dám vào cứ đứng ngoài quan sát vào trong xem có cô không, nhưng củng chẳng thấy bóng dáng cô đâu, hay cô đi chơi với người yêu rồi, nghỉ đến đó tim tôi tan nát, một mình lặng lẽ đạp xe về.
buổi họp cuối cùng BCH đoàn trường tổ chức, tôi được mời tham dự vì là bí thư 4 năm liên tiếp, lần nữa tôi lại chạm mặt cô, cô và tôi lại cứ đứng nhìn nhau mà không nói một lời nào, khuơn mặt cô thật thiện, cả ánh mắt nữa có gì đó muốn nói mà không nói được. tôi lặng lẽ đi vào phòng tìm một góc ghế rồi ngồi, cô củng đi vào sau tôi. ngồi đối diện với tôi, cả hôm học đó tôi chỉ nhìn cô, còn cô thì thỉnh thoảng nhìn tôi rồi cười nói vui vẽ với mấy cậu bí thư chi đoàn khác, tôi ghen tị ra mặt. Buổi họp chưa kết thúc nhưng tôi ra về trước, có lẽ vì sự ghen tuôn vô cớ, hay vì sự ngộ nhận trẻ con của mình mà tôi làm vậy, mọi người ở đó củng ngạc nhiên về hành động của tôi, tôi đi xuống cầu thang mà tim đau nhói, đi một đoạn tôi có cảm nhận như ai đó nhìn sau mình thì phải, tôi bổng quay lại thấy cô đang đứng đó nhìn tôi, cô thấy vậy củng vội quay mặt đi rồi đi vào phòng. tôi vẫn chắc rằng cô đã yêu tôi hoặc có một tình cảm na ná thế, biết vậy nhưng tôi chẳng biết làm sao.
cuộc đời sắc sắc không không
ham chí cái thú phù vân hỡi người
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

sunrise8

Trước ngày thi tốt nghiệp, Đoàn khoa yêu cầu khóa chúng tôi phải tham gia một buổi lao động công ích. Vì nghĩ là sắp ra trường nên nhiều đứa không muốn đi, nhưng tôi nghe báo có bí thư khoa đi kiểm tra nên phải chạy đi gọi từng đứa một. cuối cùng thì củng chỉ vắng 3,4 đứa. bọn tôi đến đúng giờ quy định nhưng đợi mãi mà không thấy ai đến phân công công việc, cả mấy lớp tập trung ở hành lang giảng đường đại đến sốt cả ruột, có mấy đứa nãn quá bỏ về. tôi và mấy cô bạn gái đi ra đầu hành lang xem bí thư đã tới chưa, đang ngó nghiêng thì thấy có chiếc xe máy đi từ cổng đi vào, tôi nghỉ chắc là bí thư đoàn khoa. Chiếc xe không đậu ở bãi đỗ xe mà chạy thẳng về phía tôi đang đứng, tôi khá ngạc nhiên, vì không hiểu sao ai lại chạy xe thẳng về hành lang phia chổ tôi đứng, là con gái đội mũ nên tôi củng chưa nhận ra mãi khi xe đến gần rồi đậu trước mặt tôi, tôi mới nhận ra đó là cô. Tim tôi đạp mạnh, lẽ nào cô có ý gì với mình chăng, tôi đang thất thần suy nghĩ thì cô đã đứng phía sau người tôi, mấy đứa con gái chào cô, nhưng tôi vẫn đứng im không quay người lại. một lúc cô nói nhỏ nhẹ, hôm nay chị bí thư bị ốm nên mình lên thay phân công các bạn làm, tất cả mọi người tập trung lại đi. Câu cuối dường như cô nhằm vào tôi thì phải, nhưng tôi vẫn đứng im đầu vẫn đội mũ trên có hình chữ T ( trùng chữ cái đầu tên cua cô) , giọng cô có vẽ nặng hơn, mọi người tập trung lại đi. Lúc đó tôi mới quay người lại, đi l;ướt qua mặt cô, tôi sốt sắng gọi các lớp tập trung lại, tôi củng không nghỉ được sao hôm đó tôi bổng dưng lại tích cực như vậy. tập trung xong cô phân công lớp chúng tôi ở phòng đầu tiên, sau đó cô đi sang lớp bên cạnh, một lúc lại quay lại lớp tôi. lần này cô đi hẳn vào trong phòng, đứng nói chuyện với cậu lớp trưởng nhưng tay thì vẩy tôi lại, tim tôi đập loạn nhịp, tôi chỉ biết làm theo đến gần cô người tôi nóng ran, thú thực lúc đó tôi chỉ muốn ôm chầm lấy cô mà nói rằng “ em yêu cô” nhưng sao cổ họng nghẹn lại không nói được, cô chỉ tay lên phía cửa kính ròi bảo chổ đó còn bẩn các em lau đi, nhưng tôi thấy chổ ấy chúng tôi vừa mới lau xong, làm gì có bẩn đâu, thằng sỹ mập củng nói vậy. cô nghiêm giọng lại, tôi nói thì các anh chị phải nghe chứ, tôi không hiểu sao cô lại nổi giận vô cớ vậy, tôi chỉ biết đứng im, nhưng nhìn lên ngực cô sao thấy tim có vẽ đập nhanh, mùi hương lan tỏa qua tôi mà khiến tôi không kìm chế được cảm xúc giang tay ra định ôm cô nhưng có gì đó cản lại nên tôi đặt tay lên trên cánh cửa trên đầu cô, cô vẫn dứng im, tim có vẽ đập nhanh hơn. một lúc cô hỏi các em có giẻ để lau chưa để cô đi lấy cho, rồi cô đi ra. Tôi đứng ngẫn ngơ nhìn cô đi ra, suốt cả buổi hôm đó đầu óc tôi chỉ nghĩ đến cô, tôi định rằng sẻ kéo cô ra gặp riêng để nói hêt cho cô hiểu tình cảm của tôi đã dành cho cô, nhưng suy nghỉ củng chỉ là suy nghỉ, tôi e sợ mình ngộ nhận nên thôi. Cuối cùng tôi quyết định viết một bức thư gửi cho cô, nói hết tất cả tình cảm của mình, viết xong bức thư tôi gửi đi thấy lòng củng nhẹ nhõm phần nào.
Kỳ thi tốt nghiệp củng qua, lớp tôi chỉ bị trật một đứa. thi xong mỗi đứa một nơi, chỉ có thằng quân ở lại xin việc làm và lấy vợ ở đó luôn. Còn tôi khăn gói về quê mang theo một mối tình câm nín với cô.
cuộc đời sắc sắc không không
ham chí cái thú phù vân hỡi người
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

sunrise8

Tôi về nhà nhưng suốt cả 2,3 tháng làm hàng chục hồ sơ gửi đi vào các cơ quan nhà nước nhưng đều không có hồi âm, hỏi ra mới biết các chổ đó người ta lo lót cả rồi, nêu không thân quen và không có tiền thì đứng có mơ mà bước chân vào. Tôi bắt đầu thấy chán nãn và nhận ra rằng, bằng đại học chẳng lại cái gì cả đối với cái cơ chế chạy chọt này. Bố tôi thì một hai mĩa mai, mày học đại học ra mà thất nghiệp thì học làm gì, xóm làng nó dị nghị, tao nhục lắm, mẹ tôi thì an ủi hay con lên ông bà chơi ít tháng cho khuây khỏa, nhưng thú thực tôi củng chẳng có tâm trạng nào mà chơi với nhởi lúc này, bao nhiều ước mơ tốt đẹp của tôi giờ đang tan biến cả . tôi nghĩ củng thấy nhục nhã thật, mấy năm trời ăn bám bố mẹ bây giờ ra trường mà củng không thể tự mình nuôi sống mình được, nghỉ vậy tôi quyết định không xin vào nhà nước nữa mà cố gắng tìm một công ty tư nhân đó để làm tạm lấy kinh nghiệm, có chổ đi chổ về cho xóm làng đỡ dị nghị và bố tôi củng đỡ nói vô nói ra. Thế là tôi lại vác hồ sơ mò đến mấy trung tâm giới thiệu việc làm, nhưng chổ nào củng yêu cầu phải có chi phí họ mới xin cho, mà tiền thì gia đình tôi lấy đâu ra, tôi đành vác hồ sơ về. hôm đó tôi lại lang thang mấy chổ nữa khi đi qua ngã ba thì thấy có bảng đề ngoài một trung tâm giới thiệu việc làm là đang tuyển nhân viên tiếp thị hãng wrigley tôi nghe tên có vẽ nước ngoài củng oai oai, tôi tặc lưỡi, vào thử xem, làm gì củng được có việc là được rồi. tôi vào thì họ nhận hồ sơ của tôi và yêu cầu nạp 500 ngàn, tôi đống ý và chạy về nhờ mẹ tôi di vay bên xóm để tôi đi nạp. nạp tiền xong, cô nhân viên đưa tôi đến chổ phỏng vấn, lúc đi tôi cứ nghĩ là trụ sợ to đẹp lắm, đến nơi hóa ra là nhà cấp 4 họ thuê làm văn phòng. Cô nhân viên giới thiệu tôi với chị trưởng đại diện của chi nhánh rồi chị bảo tôi ngồi đợi anh giám đốc khu vực và trưởng phòng nhân sự đang đến. một lúc tôi thấy có chiếc ô tô đến, rồi hai người đàn ông, một chú nói giọng bắc một chú nói giong nam bước vào. Chú giọng bắc giới thiệu tên là quang giám đốc bán hàng miền trung, còn anh giọng nam tên là hợi trưởng phòng nhân sự. tham gia buổi phỏng vấn với tôi còn có 5,6 người nữa. xem hồ sơ tôi xong, anh trưởng phòng nhân sự bảo, nếu anh tuyển em vào vị trí giám sát bán hàng của tỉnh thì em có làm không tôi đồng ý ngay, dù chưa biết nó là như thế nào, rồi anh hỏi tôi thích đội bóng đá nào, cậu thủ nào ,thích đá ở vị trí nào, vì sao? Rồi hỏi tôi thích lương bao nhiêu, có chập nhận đi xa không, vợ con chưa….đang lúc cần việc tôi tự tin trả lời trôi chảy hết. sau đó chuyển qua phỏng vấn anh bên cạnh, nhiều hơn tôi 7,8 tuổi gì đó đã từng làm giám sát hãng bia Halida. Phỏng vấn xong bảo chúng tôi về hôm sau gọi điện. tôi ra về lòng củng nữa mừng nữa lo, suốt mấy ngày đó lòng tôi như lửa đốt, ăn rồi chỉ lo chờ điện thoại họ gọi, đến ngày thứ 4 thì anh giám đốc bán hàng miền trung gọi điện bảo tôi chuẩn bị hành lý ra hanoi để tham gia một khóa đào tạo 3 tháng tôi nhận xong điện thoại sung sướng reo to, con trúng tuyển rồi mẹ ơi. Mẹ tôi chẳng biết mô tê gì, cứ hỏi trúng tuyển đi học nữa à con, tôi ôm me tôi vừa khóc vừa nói, con được nhận vào làm rồi , chuẩn bị ra hanoi để công tác. Bố tôi củng chạy đến hỏi làm ở mô, công ty nhà nước hay tư nhân, tôi bảo là của nước ngoài ông có vẽ củng vui lắm. hôm sau tôi khăn gói quân áo, bắt ô tô ra hanoi để nhận việc. may có người quen nên tôi không phải thuê nhà, nhưng đợi mãi đến 3,4 hôm sau anh quang mới gọi tôi đến văn phòng. Hóa ra đây củng chỉ một văn phòng họ thuê lại chứ chẳng phải công ty gì to lớn. nghe bảo trụ sợ chính bên mỹ, còn ở châu Á thì nó nắm ở hồng kong, và nhiệm vụ sắp tới của tôi là cặp cặp di bán kẹo cao su mỹ cùng với mấy nhân viên tiếp thị. Anh quang động viên tôi, chú cần phải làm nhân viên đã trước khi muốn làm quản lý. Tôi im lặng gật đầu.
Ngày đầu đi làm của tôi khốn khổ hết chổ nói, đi theo một chị gần 40 tuổi rồi, chị tâm sự em học đại học ra mà đi làm cái nghề này làm gì cho nó nhục. bọn chị vì không có bằng cấp gì nên mới làm nghề này, ăn rồi năng mưa cứ bám ngoài mặt đường, phải đi phỉnh từng quán một để bán hàng, không dễ dàng đâu em. Tôi chỉ im lặng lắng nghe. Tôi và chị đi củng đến gần 15 cái quan, dường hanoi thì chật ních, xe cộ ầm ầm, tôi phải lẽo đẻo theo chị mãi mới kịp, đi được một doạn tự nhiên xe chết máy, tôi dạp mãi cung không nỗ, kiểm tra xăng thì không còn một giọt, tiền thì gữi chổ nhà người quen không mang theo, tôi gọi với chị mới nghe nghoảnh lại đợi tôi, tôi lũi thũi giắc xe đi đếns ròi hỏi vay chị mấy chục ngàn đổ xăng, chị đưa tôi mà lắc đầu ngao ngán. Sau hôm đó về, tôi định từ bỏ ý định theo đuổi công việc này. Nhưng nghĩ lại, ra đến đây rồi quay về nhà thì còn mặt mũi nào nhìn hàng xóm, rồi nghĩ lại cái cảnh bố tôi suốt ngày nặng nhẹ về tôi, nên tôi quyết phải bám lại.
Làm ở hanoi đâu được 1 tháng, thì anh quang bảo đợt này em đi lào cai với anh minh để giám sát thị trường trên đó, Anh minh là Checker ( giám sát) của cả nước, tôi đi theo để học tập anh cách làm. Tôi hào hứng lắm vì thật ra tôi củng nãn cái cảnh cặp cặp đi bán hàng rồi, đến từng quán van nài người ta đi mua từng cái kẹo nhục lắm.
Tối hôm đó, tôi và anh minh bắt tàu lên lào cai, mang theo xe máy của tôi. người anh Minh to béo, nặng chừng đâu 80 kg, anh ta có vẽ không thích tôi lắm, tôi củng chẳng hiểu vì sao. Đến lào cai tờ mờ sáng, tôi chở anh minh đi tìm phòng nghỉ, người anh Minh nặng quá chiếc xe tôi cứ phải oằn lên, oằn xuống đường thì dốc quanh co.
Thành phố lào cai vào buổi tinh mơ thật đẹp, cái đẹp hoang sơ, phảng phất sương mù, phía xa xa những dãy núi thoát ẩn thoắt hiện trùm mình trong những đám mây mù. Gọi là thành phố những nhà cửa còn thưa thớt lắm, đường xá vẫn chưa được hoàn thiện nên nhiều đoạn lổm chổm ổ gà, anh Minh bảo tôi chạy quanh thành phố một vòng rồi lại thuê nhà nghĩ, chạy đâu chưng 15 phút là hết thành phố, nhìn qua bên kia là sông là Vân nam trung quốc. anh em tôi tấp vào một cái quán bán đồ ăn sáng trên một con dốc, tôi làm một bán bún ngan đã no ư, anh Minh thì tương cả 2 tô, tôi thấy mà choáng. Ăn xong anh em đi thuê phòng nghĩ một khách sạn nằm khá trung tâm thành phố trông rất tiện nghi , đây là lần đầu tiên trong đời tôi được ngủ trong một khách sạn, tôi cung hãnh diện lắm. thuê phòng xong, anh em tôi ra ngồi uống cà fe đợi quán xá mở hết anh em tôi bắt đầu đi xe dạo qua đại lý cấp 1 xem hàng tiêu thụ đến đâu, rồi kiểm tra một số cưa hàng, nhưng thấy hàng vẫn tồn nhiều, có vẽ như sức tiêu thụ ở đây kém. Anh minh chỉ cho tôi cách kiểm tra nắp hộp để biết tên của nhân viên quản lý cửa hàng này, ngày nhập hàng là bao nhiêu, có lau chùi hộp kẹo hay không….tôi nghe nhưng củng chẳng hiểu bao nhiêu. Thật ra tôi còn mơ hồ về công việc này lắm. sau đó anh lấy báo cáo ra ghi, chỉ cho tôi cách ghi..tôi củng cứ gật đầu ra chiều hiểu lắm. buổi tối hai anh em tìm một nhà hàng để ăn, nhà hàng này khá nhiều đồ đặc sản rừng. bọn tôi vào thì đúng lúc gặp anh Nam giám đốc bán hàng khu vực miền bắc, anh Minh khá ngạc nhiên vì việc đi kiểm tra lần này khá đột xuất làm sao mà anh Nam biết được để lên đây, anh nam củng là người Nghệ An với tôi, anh Minh có vẽ nghi ngờ có người báo trước, mà ở đây chỉ có mình tôi biết. Tôi củng biết qua anh Nam vì hôm tham gia một lớp học anh Nam đã gọi tôi lên để trình bày cho cả lớp bài anh vừa giảng, anh khen tôi giảng khá hay. Và tôi củng biết qua giữa anh Nam và anh Quang là đối thủ của nhau, thường cạnh tranh nhau về chỉ tiêu, doanh số.
Hôm đó về anh Minh có hỏi tôi có phải là người thân anh Nam không, tôi bảo không em chỉ mới biết khi ra đây, sao anh Nam lên đây đúng lúc này, tôi trả lời là cái đó em không biết. dẫu vậy nhưng tôi biết anh Minh vẫn nghi ngờ tôi.
Sau khi kiểm tra Lào cai xong anh em tôi lại đi xe máy chạy về Yên bái để kiểm tra ở đó, đường khá xa đâu chừng 70,80 km mà đồi dốc trập trùng, một bên là rừng núi một bên là suối sâu, tôi chở anh Minh ngồi sau, mà toát cả mồ hôi, thi thoảng lại gặp mấy cô dân tộc mặc yếm vãy sặc sợ. Bọn tôi đến thì xã yên bái trời củng khá chiều, Lào cai đã đồi núi trập trùng rồi, đến Yên bái còn dốc núi hơn, đúng là cả thị xã đều nằm trên núi, củng hoang sơ, nhưng đông đúc hơn lào cai.
cuộc đời sắc sắc không không
ham chí cái thú phù vân hỡi người
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 2 trang (20 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2]